Chương 6

Bạch Lê Hân cũng không mấy ngạc nhiên về những gì Dương Tuyết Vũ đã làm.

Luôn tự xưng mình là người cao quý, bất luận chướng mắt kẻ nào, cũng sẽ làm cho kẻ đó không còn mặt mũi.

Nhưng đúng là nàng ta có xuất thân tốt, phụ thân lại là cánh tay đắc lực của hoàng đế.

Hơn nữa xây dựng danh tiếng cũng rất tốt.

Cho dù là kiêu ngạo và thô lỗ như thế nào , vẫn có vô số đàn ông lao đến bên cạnh nàng ta, bởi vì cưới được nàng ta sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.

Đơn giản mà nói, quãng đời còn lại không cần phải phấn đấu.

Bạch Lê Hân thấy thế, cũng theo mọi người ngồi vào vị trí, nhưng mà nhìn thấy chỗ ngồi không còn vị trí trống , cô đảo mắt nhìn quanh.

Nhìn thấy bên phải Dương Tuyết Vũ vẫn còn có một chỗ trống, nàng nhấc chân đang muốn đi tới.

Dương Tuyết Vũ liền đứng lên.

"Ai nha, thực sự là xin lỗi Bạch tiểu thư, vị trí này là vì Trạch ca ca chuẩn bị, không nghĩ tới ngươi sẽ đến, sở dĩ không có chuẩn bị vị trí trống cho ngươi."

Nói xong, Dương Tuyết Vũ ngẩng cao đầu, gương mặt đắc ý chuẩn bị xem cuộc vui.

Bạch Lê Hân mỉm cười, còn chưa kịp nói, thì bên cạnh một loạt nam tử liền đứng lên.

"Bạch tiểu thư còn chưa có chỗ ngồi sao? Nếu như Bạch tiểu thư không chê thì cứ ngồi đây, nếu không thích ngồi cùng tại hạ thì tại hạ kê thêm một cái bàn, ngồi phía sau là được."

"Đúng vậy, đúng vậy, Bạch tiểu thư, nếu như không chê, ngồi với ta chỗ này."

Hai nam tử bước ra ngoài trước.

Thấy người khác giành việc nhường chỗ cho tiểu thư, họ cảm thấy mình thật quá chậm.

Dương Tuyết Vũ thấy thế, khuôn mặt tái đi ngay lập tức, quay đầu cảnh cáo nhìn về phía mọi người.

Nhưng mà mọi người quay đầu lại và không nhìn tới nàng ta.

Mặc dù nói cha Dương Tuyết Vũ là có quyền thế, thế nhưng Bạch tiểu thư cũng không kém.

Tuy rằng phụ thân Bạch Lê Hân quan chức so ra kém Dương Tuyết Vũ, nhưng mẫu thân lại là trưởng công chúa.

Hiện tại cho dù trưởng công chúa đã mất, nhưng cũng còn có Thái hậu là chỗ dựa.

Huống chi, cô lại có nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành.

Tính cách hiền lanh, yếu đuối, vừa nhìn qua đã muốn bảo vệ thật tốt.

So Dương Tuyết Vũ ngạo mạn mà nói, Bạch Lê Hân tốt hơn nhiều.

Bạch Lê Hân ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tuyết Vũ mỉm cười rồi nhìn về phía mọi người.

"Thật là đa tạ công tử." Cũng không biết đối phương tên gì, Bạch Lê Hân chỉ có thể gọi chung là công tử.

Nam tử nhường chỗ ngồi thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, da thịt trắng nõn, nhìn như một cô nương.

"Ha ha, Bạch tiểu thư không cần khách khí, gọi ta là Hoàng Dịch được rồi."

Thấy cô ngồi vị trí của mình, gương mặt Hoàng Dịch vô cùng hưng phấn.

Còn có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Rất giống với một tiểu cô nương đang xấu hổ.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều mang gương mặt ước ao, nhưng bên kia gương mặt của các quan gia tiểu thư lại tỏ ra khinh thường.

"Vậy, cảm ơn Hoàng Dịch công tử." Bạch Lê Hân gật đầu, nhìn thấy Hoàng Dịch tránh ra, lúc này mới nhấc chân đi đến chỗ ngồi.

"Xem ra bản công tử đã tới chậm, Tuyết Vũ muội muội không lấy làm phiền lòng chứ, vị này chính là..."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Lê Hân dừng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Tuy rằng nàng gả cho Hàn An Trạch một năm, thế nhưng hắn lại chưa từng chạm qua nàng.

Mỗi lần thấy nàng, đều là gương mặt ghét bỏ, còn nói nàng không có khuôn mặt xinh đẹp, lại khô khan không thú vị.

Hắn nhìn nàng không có hứng thú.

Bạch Lê Hân huýt một hơi thật sâu, nàng cũng không cần hắn đối với mình có hứng thú.

Hôm nay nghĩ lại, thật là cảm tạ hắn không có chạm qua mình.

Bởi vì nàng cảm thấy hắn thật ghê tởm.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Bạch Lê Hân xoay người nhìn về phía Hàn An Trạch hơi cúi người, "Tiểu nữ họ Bạch tự Lê Hân, ra mắt công tử."

Nhìn thấy trước mắt mình là một tiểu mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, Hàn An Trạch trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Hắn tự nhận đã thấy qua vô số mỹ nhân, nhưng dù là bất kể khí chất hay dung mạo, cũng không có một ai có thể so sánh với giai nhân trước mắt.

"Lê Hân? Dường như ánh bình minh tỏa sáng, hay, tên rất hay..."

Dương Tuyết Vũ thấy hắn nhìn Bạch Lê Hân một cách thất thần, ánh mắt lạnh đi, Bạch Lê Hân chết tiệt, sớm không tới muộn không tới, bây giờ lại tới cướp đi ánh đèn sân khấu của nàng ta.

Thậm chí còn đoạt đi ánh mắt của Trạch ca ca.

Thật là đáng ghét.

"Trạch ca ca, ngươi sao giờ mới đến, không được, hôm nay sinh nhật Tuyết Vũ, Trạch ca ca đến muộn, phải phạt, phạt Trạch ca ca uống một chén."

Nàng ta nhanh chóng đi tới, chắn ngang tầm mắt Hàn An Trạch, Dương Tuyết Vũ giả bộ tức giận nói.

Dường như tầm mắt bị chắn, Hàn An Trạch mới hoàn hồn, "Ha ha, Tuyết Vũ muội muội nói đúng, phải phạt."

"Vị Bạch tiểu thư là thiên kim của Thượng Thư đại nhân đúng không?"

Thấy hắn nhìn về phía Bạch Lê Hân, Dương Tuyết Vũ nhất thời tức giận đến nắm chặt tay, gần như không giữ được vẻ mặt thanh tú.

"Vâng."

Bạch Lê Hân là một người ít nói, nhưng khi thấy Hàn An Trạch nàng càng không muốn nhiều lời.

Hàn An Trạch cũng không ngốc, hắn nhìn thấu giai nhân trước mắt ghét bỏ ánh nhìn của mình.

Vẻ mặt Hàn An Trạch tràn đầy nghi hoặc, mà chưa ai từng thấy qua.

Tại sao nàng lại có biểu tình như vậy?

Hàn An Trạch gương mặt hiếu kì, đồng thời cũng càng phát muốn nổ trước giai nhân này.

"Trạch ca ca! Ngươi không để ý ta, Tuyết Vũ giận." Dương Tuyết Vũ thấy hắn nhìn Bạch Lê Hân, nhất thời tức giận xoay người trở lại vị trí.

Hàn An Trạch lúc này mới quay đầu, "Tuyết Vũ muội muội không tức giận, được được, Trạch ca ca tự phạt một chén."

Nói xong, Hàn An Trạch nhấc chân đi tới vị trí của mình, bưng ly rượu lên thản nhiên uống cạn.

Uống xong đồng thời còn nhìn thoáng qua phía bên Bạch Lê Hân, thấy nàng chưa từng nhìn mình, Hàn An Trạch không khỏi tò mò.

Tiểu mỹ nhân thật thú vị.

Là cố ý làm như vậy để thu hút sự chú ý của hắn sao?

Hàn An Trạch không tin sẽ có người ghét bỏ hắn, từ nhỏ đến lớn, người ghét bỏ hắn cũng không phải là không có.

Người này không phải lạt mềm buộc chặt chứ? Đều chỉ là vì thú hút sự chú ý của hắn mà thôi.

Không thể không nói nàng đã thành công.

"Được rồi, người đều đến đông đủ, khai yến ." Thấy hắn nhìn về phía Bạch Lê Hân, Dương Tuyết Vũ hít sâu một hơi, cố nén lửa giận nhìn về phía mọi người.

"Các vị, ta dùng rất nhiều tiền để mời nhóm vũ nữ từ nước Tây Hải đến, mọi người hôm nay thật có phúc."

Khi Dương Tuyết Vũ nói xong, mọi người cũng ngồi xuống.

Quản gia liền cử người mang bàn cho Hoàng Dịch.

Nhìn Hoàng Dịch ngồi trong góc, Bạch Lê Hân quay nhìn hắn khẽ gật đầu.

Khiến đối phương thoáng cái khuôn mặt đã đỏ bừng, thẹn thùng cúi mặt xuống bàn, nhất thời không nói gì.

"..." Nàng thật ra không nghĩ tới, trên đời này lại có người xấu hổ như vậy.

Hàn An Trạch phía trên buồn cười nhìn.

Muốn hắn ghen,... ít nhất ... Cũng tìm nam nhân đã cai sữa chứ.

Tìm một đứa trẻ chưa cai sữa thì hắn sẽ ghen sao?

"..." Dương Tuyết Vũ thấy hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Lê Hân, tức giận đến độ sắc mặt tái xanh.

Nắm chặt chén rượu, nếu không phải vì sợ mất mặt, nàng ta thật muốn bay thẳng đến chỗ Bạch Lê Hân đập tới tấp.

Bạch Lê Hân cũng thật phiền phức, nàng thực sự rất đáng ghét, làm cho Hàn An Trạch nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Thấy mọi người đều trò chuyện hài lòng, và đang thưởng thức vũ đạo, Bạch Lê Hân từ từ đứng lên.

Bảo người bên cạnh một tiếng rằng nàng ra ngoài hít thở không khí, sau đó đứng dậy rời khỏi yến hội.