Chương 1

Sâu trong rừng, bên ngoài kinh thành.Nơi đây bị bao phủ bởi màn sương trắng dày đặc, mưa lất phất bao trùm cả cánh rừng, nước mưa tích tụ lại từ trên lá cây rơi xuống.

Nước mưa rơi xuống từ từ tích tụ thành một vũng nước nhỏ, phát ra âm thanh "tí tách" vô cùng ma mị.

Ở bên cạnh vũng nước nhỏ, có một thi thể thiếu nữ đã cứng, dường như thi thể bị vứt ở đây cũng đã nhiều ngày.

Trên thi thể có một thanh kiếm đâm xuyên qua tim, nhưng chẳng có chút vết máu nào, có lẽ máu đã bị nước mưa rửa sạch.

Thiếu nữ mặc một bộ váy trắng như tuyết, khuôn mặt lại hướng xuống mặt đất , nên không nhìn rõ dung nhan.

Làn da bị lộ ra ngoài của thiếu nữ chứa đầy những vết thương đã chuyển thành màu xanh tím, có sâu có cạn, vô cùng kinh khủng.

Không khó để nhìn ra thiếu nữ trước khi chết đã bị đánh đập một cách dã man.

Ngoài ra, thiếu nữ tóc tai bù xù, từ đầu đến chân không có bất cứ vật gì quý giá, có thể nhìn ra rằng các đồ quý giá đã bị cướp sạch.

Chỉ còn một cái dây cột tóc màu đỏ nằm trên mái tóc rối xù của nàng, còn có một chiếc lắc màu đen đeo ở cổ chân nhưng nhìn qua cũng không có giá trị gì.

Ở phía trên của thi thể, là linh hồn của nàng với thân hình trong suốt và gương mặt trắng toát đang bay lơ lửng trên không trung.

Nhìn nước mưa rơi xuống tích lại trên thi thể mình , Bạch Lê Hân bất lực nhắm mắt lại.

Nàng đã chết cách đây mấy ngày, cũng may trong mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, thi thể không bị hư thối, cũng bởi vậy mà không có người phát hiện ra.

Người phát hiện duy nhất lại là hai tên thổ phỉ.

Họ không chỉ lấy đi các vật đáng tiền trên người nàng.

Mà còn lật thi thể của nàng lại, để cho mặt nàng đập vào trong vũng bùn ướt.

Bạch Lê Hân bất giác đưa tay lên sờ mặt và tự hỏi không biết có bị biến dạng hay không.

Nàng muốn về nhà xem sao, thế nhưng mỗi lần bay xa một chút, thì có một lực hấp dẫn trong thi thể hút nàng trở về, khiến nàng không thể bay xa.

Cứ thế nàng chỉ có thể bay lơ lửng ở chỗ này, đôi mắt trông mong nhìn thi thể của mình bị nước mưa xối vào hối hả.

Xào xạt...

Vù vù...

Một trận gió thổi qua, lá cây lung lay, giọt mưa dày đặc rơi xuống tạo thành âm thanh “lộp bộp”.

Cùng với tiếng mưa rơi tí tách còn có tiếng người qua lại.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy có người lại gần.

Bạch Lê Hân vừa vui mừng vừa lo sợ.

Chỉ là khi thaay cách đó không xa mọi người đang chậm rãi đến gần, không khỏi có chút kích động, lẫn sợ hãi.

Một nam nhân mặc nhung trang màu đen đi tới.

Nam nhân buộc tóc bằng tơ vàng, đôi giày đen cũng thắt tơ vàng.

Một khuôn mặt tuấn tú vô cùng hoàn mĩ, chân mày sắc như kiếm đang nhướng lên , sóng mũi cao, còn có đôi mắt Đan Phượng sâu thẳm, cùng với đôi môi mỏng vô cùng hoàn hảo.

Bạch Lê Hân tự nhận gặp qua rất nhiều tuấn nam tài tử, thế nhưng dung mạo của những người họ so ra thì đều kém hơn với nam nhân trước mắt.

Ngay cả Hàn An Trạch tự xưng đệ nhất mỹ nam, khi ở trước mặt người này, đều phải thua kém rất nhiều.

Không, không cách nào có thể so sánh được.

Quanh người nam nhân có hắc sắc sát khí vây quanh, hắc khí đen đặc như vực sâu thăm thẳm, có thể nuốt chủng nàng bất cứ lúc nào.

Đôi mắt sâu càng thêm băng lãnh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng cũng không dám nhìn lần thứ hai.

Hắn tựa như Câu Hồn sứ giả ở địa ngục .

Khi hắn đến gần, nàng cảm giác không khí xung quanh đều bị xé toạc, khiến linh hồn của nàng có cảm giác như bị áp bức.

Bạch Lê Hân sợ hãi lững lờ trốn trên cây sau những chiếc lá.

Phía dưới, nam nhân lạnh lùng nhìn thi thể nàng trên mặt đất.

Chính xác mà nói, hắn đang nhìn chiếc lắc trên chân nàng.

Đột nhiên! Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía của nàng.

Ánh mắt lạnh như băng, tựa như đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nhưng một giây kế tiếp hắn lại cúi đầu nhìn thi thể.

Dường như không nhìn thấy sự tồn tại nào của nàng.

Dù sao hắn cũng là người, làm sao có khả năng thấy được ma.

Bạch Lê Hân có điểm sợ sệt từ trên lá cây nàng thò đầu ra, thấy hắn lại đang nhìn thi thể mình chằm chằm, nàng rùng mình không biết hắn sẽ làm gì với thi thể mình.

Hẳn là... Sẽ không dùng thi thể mình làm thức ăn chứ?

Tuy nhiên nam nhân không nhúc nhích, một lúc sau, cách đó không xa mấy người thân mặc quân trang đi tới.

Hắn nhìn chằm chằm thi thể một lúc rồi nói.

"Đào hố, chôn."

Giọng nói băng lãnh đến tận xương tủy, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng mà đây cũng là giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng nhất mà nàng được nghe trong mấy ngày nay.

Bạch Lê Hân nhìn nam nhân, không còn sợ như lúc đầu, chậm rãi bay ra khỏi những chiếc lá.

"Vâng, thưa Đại Tướng Quân."

Đại Tướng Quân?

Thì ra hắn là tướng quân lãnh huyết đã bị nàng từ hôn!

Nhưng chẳng phải hắn gặp nạn trên chiến trường không về được sao? Không nghĩ tới hắn ta vẫn còn sống.

Nàng vốn là đích nữ của Thượng Thư triều đại đương thời, mẫu thân là công chúa trưởng nhưng đã qua đời.

Lo lắng cho nàng sau này không thể sống tốt, cho nên trước khi chết, mẫu thân đã cầu xin hôn ước cho nàng, cũng chính là tướng quân trước mặt này, nhưng lúc đó hắn chỉ mới tám tuổi.

Bây giờ hắn là đại tướng quân lãnh huyết, Vạn Sĩ Cảnh Hầu!

Là chiến thần bất bại, vô cùng được lòng người dân.

Sau khi tin tức hắn chết trong trận chiến được truyền ra, dân chúng vô cùng đau xót, họ lại đổ lỗi cho nàng, cho rằng nàng gϊếŧ phu quân mình.

Nói là nàng khắc mẫu khắc phu, hại chết mẫu thân của mình không nói, bây giờ lại còn khắc chết đại tướng quân.

Nàng trở thành thủ phạm gϊếŧ phu quân trong miệng những người họ.

Vì cháu trai đã chết, mãu đắm chìm trong đau buồn, Nhan lão tướng quân cũng không nói một lời.

Về vấn đề này, cha của nàng đương nhiên vì thấy nàng bị tổn thương bởi bất công này, mà vô cùng tức giận nên đưa ra việc giải trừ hôn ước.

Hoàn Nhan Ký đã không còn, Hoàng Thượng tự nhiên cũng đồng ý.

"Cô nương này vừa nhìn thi thể đã biết chết cũng mấy ngày, gặp phải Đại Tướng Quân chúng ta, cũng coi như là có phúc khí."

Phía dưới truyền đến âm thanh cắt đứt hồi ức của nàng, Bạch Lê Hân cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy mấy người quân lính đã chôn nàng xong, lập cho nàng một tấm bia đá.

Tuy rằng trên tấm bia đá không có khắc tên.

Tấm bia được dựng lên, mấy người cũng chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng lưng đại tướng quân, Bạch Lê Hân lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Cảm ơn."

Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải báo đáp hắn vì đã chôn cất nàng đàng hoàng.

Cũng không biết đối phương có nghe được giọng nói của nàng hay không, nhưng khi nàng vừa nói lời cảm ơn, hắn đã quay đầu nhìn về phía nàng.

Ánh mắt sắc bén làm cho nàng không tự chủ mà lùi về phía sau.

Mà hắn chỉ nhìn thoáng qua, rồi xoay người bỏ đi.

Nhìn bọn họ rời đi, Bạch Lê Hân lúc này mới đoqx sợ sệt vỗ vỗ vào ngực.

Từ không trung nàng đi tới vị trí tấm bia đá, đưa tay chạm vào tấm bia, nhưng lại xuyên qua.

Bạch Lê Hân lộ ra một nụ cười tươi nhưng lại có phần ngốc nghếch, tuy rằng không chạm vào được, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

Dù sao thì, nàng cũng là người đã có bia... À không, phải là ma.

Ngẫm lại, cuộc đời của nàng rất thảm, đường đường là đích nữ nhà Thượng Thư, sau khi chết đi ngay cả một bia mộ cũng không có, dù có nhưng lại là người xa lạ dựng nên.

Nếu như nàng không kết hôn với Hàn An Trạch, có thể cũng sẽ không có kết quả như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Bạch Lê Hân cảm giác được trên tay mình như có một tảng băng, kinh ngạc cúi đầu xuống , thì thấy tay của mình đυ.ng phải bia mộ.

Thật kinh ngạc, nàng chạm một chút, liền thấy tấm bia đá phát ra bên trong một luồng sáng đang lao về phía nàng.

Nàng sợ nhưng nhất thời vẫn phản xạ có điều kiện lấy tay che mắt.

"Tiểu thư tiểu thư...Người nghe nói không? Đại tướng quân trên chiến trường gặp nạn, không về được, bên ngoài đều truyền tai việc này!"