Chương 7: Xuất chinh

"Theo cái khanh, trẫm nên chọn ai đi là thích hợp?" Tử Thiên hoàng đế uy nghiêm mà lạnh lùng nhìn các vị văn võ bá quan.

"Khải bẩm hoàng thượng, thần cho rằng đại hoàng tử đi sẽ thích hợp hơn." Thượng thư Tô Huấn, là kẻ có quan hệ mật thiết với đại hoàng tử trong triều, chấp tay kính cẩn nói.

"Bẩm hoàng thượng, theo thần thái tử đi sẽ giúp binh sĩ càng có thêm tinh thần chiến đấu." Lăng tướng quân không do dự đứng về phe thái tử.

"Vì sao?" Tử Thiên hoàng đế nhướng mày.

"Bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ tương lai là hoàng đế, nếu như binh sĩ thấy hoàng thượng tương lai lại cùng mình ra chiến trường vào sinh ra tử. Tự nhiên, sĩ khí sẽ tăng cao." Lăng tướng quân khách quan cho ý kiến.

"Khải bẩm hoàng thượng, vi thần thấy điều này là vạn lần không thể." Tô Huấn làm bộ dạng chính khí nói.

Tử Thiên hoàng đế nhìn Tô Huấn ám chỉ hắn nói tiếp.

"Bẩm hoàng thượng, Lăng tướng quân cũng đã nói thái tử là hoàng đế tương lai. Trên xa trường, nguy hiểm trùng trùng, nếu thái tử có mệnh hệ gì..."

Tử Thiên hoàng đế nhíu mày, ngón tay vô thức gõ trên bàn, đôi mắt đen thâm trầm không nhìn ra biểu cảm.

"Khải bẩm hoàng thượng, vi thần có điều muốn nói." Thái phó Lưu Quan, là ân sư của Tử Huyền nói.

"Lưu thái phó cứ nói"

"Bẩm...thái tử vốn là người kế thừa hoàng vị, một vị thái tử nếu như ngay cả việc ra chiến trường cùng quân sĩ chiến đấu cũng không dám thì người đó không xứng đáng là thái tử, càng không xứng là nhất quốc chi quân." Lời nói Lưu Quan như chặt đinh chém sắt, khiến cả điện phút chốc lặng như tờ. Mấy vị quan viên kinh hãi nhìn Lưu Quan, mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng chỉ có Lưu Quan mới dám nói.

Ngược lại với suy nghĩ của mọi người, Tử Thiên hoàng đế chẳng những không tức giận mà ngược lại mỉm cười vô cùng khoái trá "ha...ha...không hổ là Lưu Quan, quả nhiên chỉ có khanh là tri kỷ với trẫm. Hảo, truyền ý chỉ của trẫm. Một tháng sau, phong thái tử làm nguyên soái, Lăng tướng quân làm phó soái, thống lĩnh mười vạn binh xuất chinh tiêu diệt giặc Thương Lan."

"Thần, tuân chỉ" Lăng tướng quân nhận lệnh sau đó cùng tất cả văn võ bá quan lần lượt rời khỏi.

Hoàng đế không trở về tẩm cung mà ra ngự hoa viên uống rượu ngắm trăng. Lòng hắn hiện tại rất an bình. Từ việc chọn người lãnh binh, Tử Thiên hoàng đế cũng đã quyết định rõ ràng, hắn lựa chọn đứng về phía Tử Huyền. Chỉ biết xin lỗi Tử Phong mà thôi. Tử Huyền đối với hắn mà nói rất quan trọng. Nàng chính là kết tinh tình yêu của hắn và Vân nhi- nữ nhân hắn yêu nhất trên thế gian này.

"Vân nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không để Huyền nhi của chúng ta bị ủy khuất. Ta sẽ dạy dỗ nàng thành một hoàng đế tốt. Ý nguyện của nàng Tử Thiên nhất định làm được." Tử Thiên hoàng đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao kiên định nói. Hắn, Tử Thiên hoàng đế kiêu hùng, dũng mãnh thực chất cũng chỉ là một kẻ si tình mà thôi.

"Đêm lặng lẽ,chén rượu đầy

Nhớ nàng mượn ánh trăng gầy đưa tin

Sông dài biển rộng biết bao sâu

Sông nước bâng quơ vỗ mạn cầu

Gió phẩy ơ hờ Vọng Nguyệt lâu

Trăng lùa ngớ ngẩn ngờ sầu đâu

Nghiên hồ khẽ rót cung tơ oán

Bút thỏ thầm se khúc niệm sầu

Tiếng trống sang canh chừng giục giã

Tàn đêm dỗ giấc nhớ về nàng..."

[Tại hạ bất tài, thơ này không phải tại hạ sáng tác, mong các vị đồng đạo thông cảm.]