Chương 37: Phúc hắc nữ nhân

"Tiểu Anh, mọi chuyện hoàn hảo?" Tử Huyền vừa nhấp trà vừa hỏi Lăng Vân Anh.

"Ổn thoả, chỉ tội cho ta, bởi vì ngươi mà ăn không ít khổ." Vân Anh ủy khuất trừng mắt nhìn Tử Huyền. Nếu không phải vì giúp nàng, nàng cũng sẽ không bị Như nhi hành hạ đến chết đi sống lại như vậy. Ba ngày, suốt ba ngày nàng không dám bước ra khỏi nhà một bước. Vì sao ư? Đây là chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Như nhi ba ngày trước hạ lệnh tất cả hạ nhân trong Lăng phủ nghỉ phép, bắt mình nàng làm tất cả mọi việc trong phủ lại còn phải hầu hạ nàng ấy, khiến nàng ngay cả cửa cũng không thể bước ra. Lăng phó tướng của chúng ta mấy ngày nay đều phải ngậm đắng nuốt cay, khổ không thể tả.

"Ai...bằng hữu tốt, ta sẽ bù đắp cho ngươi. Nhưng nói thật, tính cách của Tiêu đại tiểu thư chỉ có mình ngươi là chịu được." Tử Huyền thích thú mỉm cười trêu tức Vân Anh.

"Ai nha nha...thái tử điện hạ, ngài không tính ức hϊếp tiểu Anh Anh nhà ta chứ." Nguyệt Như cùng Dạ Y Tình hai người nắm tay nhau bước vào, giọng nói khi nãy tất nhiên là của Tiêu đại tài nữ.

"Như nhi..." Vân Anh thấy Tiêu Nguyệt Như đến, hai mắt sáng rỡ chân chó chạy đến lấy lòng lão bà, thiếu điều ngoắc đuôi nữa là đủ.

Nhìn bộ dạng này của Vân Anh, Tử Huyền trong lòng thầm mắng nàng không có tiền đồ. Sau đó nhanh chân bước đến cầm tay Dạ Y Tình, giọng ôn nhu mà ngọt ngào "Tình nhi, nàng đã đến."

Tiêu Nguyệt Như nheo mắt nhìn Tử Huyền, khiến Tử Huyền cảm thấy mình giống như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm.

Tiêu Nguyệt Như nhếch môi kéo tay Dạ Y Tình nói "thái tử điện hạ, ngài hình như đã quên giải thích cái gì."

Tử Huyền cảnh giác đứng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt Như.

"Ai...ta quên mất, thái tử trăm công ngàn việc, xem ra lại quên mất rồi. Y Tình a, muội nói cho thái tử nghe đi." Nguyệt Như khôn khéo đẩy lời cho Dạ Y Tình.

Bởi vì Dạ Y Tình nãy giờ cúi đầu nên Tử Huyền không nhìn thấy biểu tình của nàng, hiện tại nàng ngẩng đầu mới nhận ra nàng ấy hình như đang tức giận.

"Tình nhi...nàng...làm sao vậy?" Tử Huyền nhíu mày hỏi.

"Huynh còn hỏi muội? Nói thật đi có phải ba hôm trước huynh đã giấu một nữ nhân xinh đẹp trong nhà của Vân Anh ca." Dạ Y Tình ánh mắt sắc lẹm, gương mặt băng sương hỏi.

"Tình nhi, nàng hiểu lầm ta a. Chuyện này không phải như muội nghĩ. Tiêu Nguyệt Như, nữ nhân phúc hắc kia vu oan cho ta a. Ta vô tội mà." Tử Huyền kêu lên nỗi oan của mình nhưng Dạ Y Tình sớm bị Tiêu Nguyệt Như làm công tác tư tưởng, nào dễ dàng tin lời Tử Huyền.

"Hừ, muội không cần biết lý do, ngày mai muội muốn thấy thư nhận lỗi trong thư phòng nhà muội, còn nữa Nguyệt Như tỷ nói huynh có thể đến Lăng phủ phụ giúp Vân Anh ca một tay."

Tử Huyền thầm rên trong lòng "từ khi nào mà lão bà ta lại không nói lý như vậy. Nhất định là Tiêu Nguyệt Như, nữ nhân kia dạy hư nàng."

Tử Huyền trừng mắt nhìn Nguyệt Như, Tiêu Nguyệt Như cười trộm trong lòng nhưng bên ngoài lại giả vờ sợ hãi, kéo tay áo Dạ Y Tình nói "Tình Tình, ngươi xem thái tử điện hạ đang trừng ta kìa, ta sợ hãi a."

Dạ Y Tình lạnh lùng liếc Tử Huyền một cái, Tử Huyền đành phải thu hồi tầm mắt. Vân Anh nãy giờ chỉ câm nín đứng nhìn một bên, tuyệt không dám mở miệng, ai bảo nàng sợ lão bà, muốn bênh bạn tốt cũng không dám.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hồi hoàng thượng, thần đã điều tra rõ, quả nhiên là có nữ nhân tên Diệp Như Yên ở đó" một vị trung niên nam tử, y phục màu đen, trên đai lưng đính ngọc bội khắc chữ "Huyền", hắn cũng là một trong tứ đại thánh vệ của hoàng đế, chuyên phụ trách an toàn của Tử Thiên.

"Hừ, xem ra quả như lời tam hoàng đệ, Phong nhi hắn muốn mượn Dạ Y Tình là con cờ quan trọng lật lại tình thế." Tử Thiên hoàng đế ngồi trên ghế trầm ngâm.

"Còn thái tử, hắn đang làm gì?"

"Hồi hoàng thượng, thái tử điện hạ cùng thiên kim của Dạ thừa tướng, nữ nhi của Tiêu thái sư cùng nhi tử của Lăng đại tướng quân uống trà ở Minh Nguyệt lâu."

"Ừm...ngươi lui ra đi." Tử Thiên hoàng đế phất tay cho hắn lui ra ngoài. Một mình hắn ngồi trong thư phòng ngắm nhìn bức tranh vẽ Vân phi, trên khuôn mặt anh tuấn cương nghị đã ươn ướt nước mắt. "Vân nhi, đã 10 năm rồi, kể từ ngày ngươi cách trẫm mà đi. Trẫm 10 năm qua chưa từng một ngày quên ngươi. Ngươi biết không, Huyền nhi của chúng ta đã lớn, nàng đã trưởng thành, đã có thể gánh vách một phương, đã có thể tự mình bước đi trên con đường mình đã chọn. Chỉ là ta thật lo lắng quyết định của nàng, cũng không biết phải làm sao khuyên ngăn nàng. Vân nhi, nàng nói cho ta biết ta phải làm sao mới phải đây..."