"Chủ tử, thuộc hạ đã liên lạc với Như Yên. Nàng nói trưa nay sẽ có mặt ở chỗ cũ."
"A Bình, bên phủ Dạ thừa tướng thế nào?"
"Hồi chủ tử, cách đây hai canh giờ
đại hoàng tử vào Dạ phủ bái phỏng nhưng rất nhanh đã đi ra."
Tử Huyền nghe vậy môi mỏng nhếch lên, trong lòng hiểu rõ Dạ Thuấn Vũ đã bị Tình nhi nhà mình thuyết phục. Một cửa của Dạ Thuấn Vũ đã qua, giờ chỉ còn cửa lớn nhất là phụ hoàng của nàng. Xem ra muốn giải quyết chuyện này thật không dễ. Tử Phong, thật không ngờ ngươi lại đi bước này, xem ra ta đã quá coi thường ngươi rồi.
"A Bình, ngươi nói a Vũ tiếp tục theo dõi Dạ phủ, có động tĩnh gì lập tức báo lại."
"Dạ, chủ tử" Lôi Bình xoay người rời đi, Tử Huyền cũng không rảnh rỗi mà xuất môn đi đến Lăng phủ.
Tử Huyền vừa vào hậu viện Lăng phủ đã thấy Vân Anh nằm một đống trên bàn lâu lâu lại thở dài.
Bởi vì Tiêu Nguyệt Như, nữ nhân phúc hắc kia phải đi Yên Châu mà tên này mới mất đi sinh khí thường ngày mà sầu mi khổ kiểm, thở dài như ông cụ non ở nơi này.
"Ta nói tiểu Anh, ngươi có thôi đi bộ mặt như nhà có tang này hay không? Nữ nhân kia rõ ràng mới đi ngày hôm qua mà ngươi đã thành một đống thịt nhão. Ngươi..." Tử Huyền nhìn bộ dạng Lăng Vân Anh như vậy khí không có chỗ đánh.
"Hừ, a Huyền ngươi nói ta thì hay lắm, sao không nghĩ lại nếu Dạ Y Tình xa ngươi vài ngày ngươi sẽ không giống ta chắc" Vân Anh mặc dù trong đầu đang tưởng niệm người yêu, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua thiệt cãi lại.
"Được rồi, không cùng ngươi cãi. Ta có chuyện quan trọng nhờ ngươi." Thấy Tử Huyền nghiêm túc, Vân Anh cũng ngồi thẳng dậy, im lặng chờ Tử Huyền nói tiếp.
"Ba ngày nữa, tam hoàng thúc của ta sẽ từ đất phong trở về. Hắn là con cờ mấu chốt chuyển bại thành thắng của ta. Ngươi giúp ta mang theo người tiếp đón hắn trước Tử Phong."
"Chuyện này đơn giản, Tử Phong chỉ sợ cũng biết được điểm này. Ta nhận được tin Lý Hằng mới từ Thiên Châu trở về. Chỉ sợ hai chuyện này có liên quan với nhau." Lăng Vân Anh nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
"Điều này ta cũng đã sớm nhận ra, Tử Phong vì muốn lấy lòng tam hoàng thúc không tiếc lấy ra hoả minh châu mà hắn yêu thích nhất đưa cho Lý Hằng đem tới Thiên Châu tặng cho tam hoàng thúc, đủ thấy được hắn dụng tâm lương khổ."
"Như vậy...a Huyền chuyện này..."
Lăng Vân Anh lo lắng nhìn Tử Huyền.
Tử Huyền mỉm cười trấn an nhìn Vân Anh nói "ngươi yên tâm, ta đã có đối sách. Trước khi ngươi đón tam hoàng thúc, ta sẽ đưa cho ngươi lễ vật gặp mặt mà ta tặng cho hắn. Ngươi giúp ta chuyển là được."
Lăng Vân Anh thấy Tử Huyền như vậy cũng có chút yên tâm gật đầu.
Tử Huyền cùng Vân Anh trò chuyện đến trưa thì cáo từ trở về. Nàng đi đến Vãng Lai khách điếm nơi lần đầu tiên gặp Triệu Như Yên.
Vẫn là căn phòng trước kia, Tử Huyền gõ cửa năm cái, bên trong tiếng nói kiều mị phát lên "mời vào."
Triệu Như Yên hôm nay mặc thanh y, nàng so với trước kia bớt đi một phần yêu mị, tăng thêm một phần đáng yêu. Nàng yên lặng ngồi một mình uống rượu, tầm mắt xa xa nhìn khoảng không ngoài cửa sổ.
"Yên nhi..."
"Thái tử, người đã đến." Như Yên quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Tử Huyền đang đứng ngoài cửa.
Tử Huyền nhíu mày, nàng cảm thấy Như Yên đã thay đổi. Nàng ấy trước kia cho người khác cảm giác của nàng quật cường, của nàng mãnh liệt. Mà bây giờ, của nàng tất cả đều bị bi thương bao phủ.
"Yên nhi, ngươi thời gian qua, qua được sao?" Tử Huyền đi đến chỗ Như Yên đang ngồi, xoa đầu nàng, ôn nhu hỏi. Đối với cô gái này, nàng cảm thấy phần nhiều là áy náy. Dù đã quyết tâm biến thành kẻ lãnh huyết vô tình, nhưng tận sâu trong trái tim nàng vẫn còn giữ một phần thiện lương của lúc trước. Cô gái này là vô tội, nàng có thể như bao nữ nhân khác có thể lấy chồng, sinh con, có một gia đình hạnh phúc. Nhưng nàng lại cố ý kéo nàng ấy vào ván cờ tội lỗi giữa nàng và Tử Phong khiến nàng ấy vạn kiếp bất phục.
"Thái tử, ta không sao, ngài không cần lo lắng. Chúng ta nói chính sự đi." Như Yên ưu nhã rót cho Tử Huyền chén rượu, nhỏ giọng nói.
"Yên nhi, Tử Phong hắn thế nào?"
Tử Huyền vừa uống rượu vừa nói.
"Hắn gần đây bố trí người khắp nơi ở biệt viện của ta, ngăn chặn tất cả thông tin về hôn sự giữa hắn cùng Dạ tiểu thư. Không muốn để ta biết chuyện này."
"Xem ra hắn thật lòng yêu ngươi"
Triệu Như Yên khựng người một chút, cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống che dấu ưu thương trong đáy mắt.
"Ngài muốn ta làm thế nào?"
"Ta muốn ngươi nháo lớn chuyện này, càng lớn càng tốt"
Triệu Như Yên gật nhẹ đầu biểu thị mình đã hiểu. Lại tiếp tục uống rượu, Tử Huyền vươn tay đoạt lấy chén rượu mà Như Yên đang cầm trên tay nói "đừng uống nhiều rượu, không tốt cho sức khoẻ."
Triệu Như Yên cười khổ "ta đã biết, ngài trước đi đi, không thể để người khác nghi ngờ."
"Hảo, vậy ta đi trước. Ngươi cẩn thận." Tử Huyền gật đầu xoay người rời đi. Nhưng vừa đến cửa nàng lại quay đầu nhìn theo bóng dáng ưu thương của Triệu Như Yên "Yên nhi, ngươi có từng oán ta?"
Như Yên lại uống rượu nhưng là hai hàng lệ không biết từ lúc nào đã tuôn rơi. Nàng nhắm mắt, giọng nghẹn ngào mà quyết tuyệt "chưa bao giờ, ta đã từng nói với ngài, mạng ta là của ngài. Cho nên, ngài không cần cảm thấy có lỗi với ta."
"Ta đã hiểu..."