Chương 27: Ta, yêu, ngươi

"Chát" tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Tử Huyền hiện lên dấu tay đỏ ửng.

"Ngươi, ngươi...vô liêm sĩ" Dạ Y Tình mặt ửng đỏ, cũng không biết là do khi nãy hôn hay do thẹn thùng mà ra, nhãn thần nàng đã ươn ướt nước, vội vã xoay người dự định rời đi.

Ai ngờ vừa xoay người đã bị ai đó ôm chầm lấy, nàng vùng vãy chống cự nhưng người kia vẫn ôm lấy không buông. Vốn định la to nhưng Tử Huyền giống như biết trước ý đồ của nàng, bá đạo dùng môi ngăn lại, cái lưỡi trơn tuột cũng theo đó mà chiếm cứ trong miệng Dạ Y Tình "ưʍ..ưʍ.."

Dạ Y Tình muốn đẩy Tử Huyền ra nhưng không được, nàng tức giận đánh liên tục vào người Tử Huyền. Tử Huyền hoàn toàn không để, vẫn chuyên chú gặm môi Dạ Y Tình, đến khi cảm thấy vạt áo ươn ướt, Tử Huyền ngẩng đầu thấy Y Tình khóc, đau lòng không thôi, trong lòng thầm trách mình lỗ mãng.

Nàng tách môi mình ra, nhưng vẫn như cũ ôm lấy Dạ Y Tình không buông. Tử Huyền ôn nhu lâu nước mắt cho Y Tình, con ngươi tràn ngập thương tiếc.

"Bảo bối đừng khóc, là ta có lỗi làm nàng tức giận. Hay là nàng trừng phạt ta đi, đừng khóc như vậy, ta sẽ rất đau lòng." Từ ngữ ôn nhu đến cực điểm, khiến ai nghe thấy tâm đều nhuyễn thành nước.

Dạ Y Tình giơ tay, muốn cho thêm Tử Huyền một cái bạt tai nhưng lại thấy má trái hắn ửng đỏ bỏng rát, lại không đành lòng.

Tử Huyền nhìn thấy hành động do dự của Dạ Y Tình, trong lòng vui vẻ cuộn trào, nàng đối với ta vẫn như trước không thể xuống tay. Điều này có phải hay không chứng minh nàng đối với ta không có bài xích.

Tử Huyền là người thông minh, nàng lập tức tận dụng thời cơ, ghé sát bên tai Dạ Y Tình thì thầm, không phải hoa lệ ngôn ngữ, không phải từ ngữ lãng mạn, chỉ vỏn vẹn một câu "ta, yêu, ngươi" giống như thệ ngôn lại giống như ước định, bao hàm hết thảy trái tim, tín niệm, tình yêu thậm chí là sinh mệnh của nàng.

Bên trong vòng tay ấm áp, lại nghe người kia thâm tình bày tỏ, thời khắc này Dạ Y Tình trầm mê. Nàng si ngốc trong lòng Tử Huyền, cảm nhận hơi ấm từ nàng, tâm rung động không nói thành lời. Cảm giác là không nói dối, nàng biết nàng đã không thể tự lừa người dối mình nữa, giây phút này nàng thừa nhận, nàng đã thích vị thái tử này.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bóng dáng hắn tang thương mà cô độc, nàng biết tim mình đã bị hắn bắt làm tù binh, lần thứ hai nhìn thấy hắn là khi hắn lên đường xuất chinh, lòng lo lắng sốt ruột, cầu mong hắn bình an trở về, lần thứ ba là ở trên đại điện, hắn như thế uy nghiêm cùng mị lực khiến nàng trầm luân. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều tự nhủ với mình không thể yêu thích hắn, bởi vì hắn là thái tử, là hoàng đế tương lai, là chủ nhân của tam cung lục viện, giai nhân ba ngàn. Mà nàng cần, chỉ là một tình yêu thủy chung, chuyên nhất.

Tử Huyền thấy thật lâu mà Tình nhi vẫn chưa trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng sốt ruột, lại có chút rối rắm.

"Ngươi có thể cho ta một tình yêu tuyệt đối sao? Có thể vĩnh viễn chỉ yêu ta một người sao?" Dạ Y Tình nói, nhưng ngữ khí lại thập phần yếu ớt thậm chí là không kiên định.

"Có thể, ta Tử Huyền thề với trời đời đời kiếp kiếp chỉ yêu ngươi một người, nếu làm trái lời thề ta..." lời chưa dứt môi Tử Huyền đã bị đôi môi mềm mại của Dạ Y Tình bao lấy, nàng mau chóng giành lại quyền chủ động, xiết chặt eo Y Tình, liên tục giữ lấy môi nàng ấy, Dạ Y Tình vòng tay ôm Tử Huyền, hai người hôn lấy hôn để, đến khi cả hai không thể thở mới luyến tiếc buông ra.

Dạ Y Tình mềm nhũn dựa vào lòng Tử Huyền, Tử Huyền thương tiếc ôm lấy Y Tình, ôn nhu đặt môi lên trán nàng. Hai người cứ như vậy im lặng đến tận khi hoàng hôn buông xuống.

"Tình nhi, nàng biết không, ta thực thích hoàng hôn." Tử Huyền nhẹ nhàng nói bên tai Dạ Y Tình.

Dạ Y Tình mỉm cười nghịch ngợm cầm tay Tử Huyền lật qua lại, vừa hỏi vì sao.

"Bởi vì hoàng hôn không giống như bình minh như vậy chói mắt lại càng không giống như đêm tối tĩnh mịch. Nó mang sắc thái của sự u buồn và tĩnh lặng. Ngươi biết không, hoàng hôn đẹp là bởi vì nó giao hoà giữa sáng và tối. Nó thuộc loại đẹp của riêng mình, mỗi khi nhìn hoàng hôn, một góc nào đó trong lòng chúng ta sẽ lắng lại. Hoàng hôn có lẽ mang ý nghĩa của sự giải thoát."

"Huyền, ta khác ngươi, ta không quá thích hoàng hôn, bởi vì nó quá mức u buồn. Ngược lại, ta rất thích bình minh, bởi vì bình minh mang lại ánh mặt trời rực rỡ, bình minh vừa lên vạn vật như sống dậy, bình minh là vẻ đẹp của sức sống thánh khiết, cho nên ta thực thích." Dạ Y Tình vừa dựa vào lòng Tử Huyền vừa nhìn ra bầu trời.

Tử Huyền xiết chặt lấy Dạ Y Tình trong lòng không khỏi bi thương nghĩ "Tình nhi, ngươi là của ta thiên sứ thánh khiết cùng cao quý, không thể khinh nhờn. Mà ta bất quá chỉ là một kẻ hai tay đầy máu tanh, ta xứng với ngươi sao? Nếu như ngươi biết ta là người như vậy, ngươi có còn yêu ta..."