Chương 18: Phiên ngoại (hai tiểu oan gia)

"Xin chào, ta tên là Lăng Vân Anh, ngươi có thể gọi ta là tiểu Anh hoặc Anh Anh." Một tiểu cô nương mặc hồng y khoảng 5,6 tuổi, gương mặt mang theo nụ cười toả sáng chìa cái tay trắng nộn, béo múp trước mặt một bé gái khác mặc bạch y đang đọc sách dưới tàn cây, khuôn mặt chăm chú dường như không thèm quan tâm đến cái nữ hài muốn làm quen với mình.

"Này, ngươi có nghe ta nói không, này..." Tiểu Vân Anh liên tục gọi nhưng gặp người nọ không để ý mình trong lòng hoả khí bốc lên. Nàng vươn tay giựt quyển sách kẻ đáng ghét kia đang đọc.

Tiểu Nguyệt Như nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tiểu Vân Anh tức giận nói "ngươi thật vô phép."

"Uy, ngươi dám nói ta vô phép. Rõ ràng là ngươi phớt lờ ta trước. Cha ta nói hài tử ngoan là phải biết tôn trọng người khác." Tiểu Vân Anh hai tay chống nạnh, phồng má nói.

"Thứ nhất, ta và ngươi không quen biết, ta vì sao phải trả lời ngươi. Thứ hai, ta đang đọc sách ngươi nhưng vô duyên vô cớ lấy sách của ta, là ngươi sai. Thứ ba, có nữ nhân nào như ngươi vậy, chẳng có chút thục nữ nào. Nếu ngươi không phải mặc y phục nữ nhân, ta còn tưởng ngươi là nam nhân nữa." Lời nói rõ ràng rành mạch, lý luận sắc bén, thiệt không hổ là đệ nhất tài nữ.

"Ngươi..ngươi..." Tiểu Vân Anh mặt tức giận thiếu chút nữa bốc khói, chỉ vào tiểu Nguyệt Như muốn nói lại nghẹn trong cổ họng.

"Còn nữa, ta tên Tiêu Nguyệt Như, không hẹn ngày gặp lại" tiểu Nguyệt Như đứng dậy phủi bụi trên người nhìn tiểu Vân Anh, gương mặt nhàn nhạt cười châm chọc, giựt quyển sách trên tay tiểu Vân Anh sau đó tiêu sái rời đi, để lại tiểu Vân Anh dậm chân, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tiêu Nguyệt Như, thù này không đội trời chung. Lãng Vân Anh ta nhất định sẽ trả thù."

Từ hôm đó, cuộc chiến bắt đầu, một kẻ phúc hắc đến cực điểm, một tên hỗn thế ma vương, hai tiểu oan gia gặp nhau là châm chọc cãi lộn, tiếp theo là bày mưu tính kế ám hại lẫn nhau. Khi thì người này làm người kia lọt xuống sông, lúc thì người kia giả vờ làm đổ nguyên lọ mực vào người này. Người này tức giận liền đào hố cho người kia lọt xuống, người kia cũng không vừa chọc tổ ong khiến người này bị chích. Hai nữ nhân đấu qua đấu lại khiến đầu làng cuối xóm gà bay chó chạy, khiến hai đại quan triều đình đau đầu không thôi.

Hai tiểu oan gia vui đùa được 2 năm, bỗng nhiên binh loạn phía Bắc, Lăng tướng quân phải mang theo tiểu Vân Anh đến đó. Bởi vì mẫu thân Vân Anh mất rất sớm cho nên từ nhỏ tiểu Vân Anh đã theo cha ra chiến trường.

Tiểu Vân Anh nghe phụ thân nói mình sắp phải rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút trống trải cùng quyến luyến. Nàng thật không muốn xa cái kẻ khắp nơi cùng nàng đối nghịch kia. Từ nhỏ đến giờ, khoảng thời gian 2 năm này là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng, nàng thật sự không muốn rời đi nơi này.

"Phụ thân, chúng ta không đi không được sao?" Tiểu Vân Anh ôm cánh tay Lăng Lãng lắc lắc làm nũng.

"Hài tử ngốc, ta biết con rất quý nơi này, và đặc biệt là Nguyệt nhi nhưng mà lệnh vua khó cãi, ta nhất định phải đi." Lăng Lãng hiền lành xoa đầu tiểu Vân Anh kiên nhẫn giải thích.

"Ai nói con quan tâm cái kẻ đáng ghét kia chứ. Hứ...con không thèm." tiểu Vân Anh mặc dù trong lòng suy nghĩ khác nhưng vẫn ngạo kiều không thừa nhận, hừ một tiếng xoay người chạy đi.

Lăng tướng quân bất đắc dĩ thở dài nhìn theo bóng lưng xa dần của nữ nhi, hài tử này từ nhỏ đến lớn luôn nói một đằng làm một nẻo. Rõ ràng là rất thích chơi với Nguyệt nhi, vậy mà vẫn không chịu thừa nhận, hazz..." miên man suy nghĩ một hồi đại tướng quân uy dũng của chúng ta cuối cùng cũng rời đi.

Nhắc lại tiểu Vân Anh, cô bé đang buồn bã đi dạo không mục đích.

"Này, ngốc nữ nhân, đang suy nghĩ gì đấy." Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng nàng. Tiểu Vân Anh giật mình quay lại, thấy cái người đáng ghét không thể nào quen thuộc hơn. Theo thói quen liền muốn phản bác, nhưng nghĩ lại mình sắp phải rời đi, nước mắt nãy giờ ức chế, thấy kẻ đáng ghét kia liền không hiểu sao lại tràn ra "Hu...hu..."

"Uy, ngươi...ngươi đừng khóc, ta...ta.." tiểu Nguyệt Như bối rối, nàng không hiểu mình đã chọc gì vị tiểu tổ tông này khiến nàng khóc. Nhưng rõ ràng mấy ngày nay nàng đâu chọc gì nàng.

"Ngươi là kẻ đáng ghét, ta...ta...rõ ràng đã cố nín, ngươi...hu...hu.." tiếng khóc có xu hướng càng dữ dội.

"Ta...ta...ngươi đừng khóc, ngươi...ta... ta... đừng khóc, ta hứa không chọc ngươi nữa" tiểu Nguyệt Như bị tiếng khóc làm hoảng sợ rồi, nàng ôm lấy tiểu Vân Anh nhẹ nhàng vỗ về nàng ấy.

"Hu...hu..." tiểu Vân Anh cảm nhận được một trận ấm áp từ, trong lòng không hiểu sao có chút ngọt ngào.

"Này, ngươi đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?" tiểu Nguyệt Như có chút sốt ruột vừa dỗ dành người này, vừa hỏi nguyên do.

"Ta sắp phải đi, híc.." tiểu Vân Anh rầu rĩ nói.

"Cái gì? Ngươi...ngươi phải đi" tiểu Nguyệt Như nắm vai Vân Anh không tin tưởng hỏi lại.

"Ừm...phụ thân ta nói chúng ta phải đi sang phía Bắc đánh giặc."

"Ngươi...ngươi..một nữ hài tử đi đánh giặc cái gì."

"Hừ. Ngươi thì biết cái gì, ta từ nhỏ đã ước mơ trở thành đại tướng quân anh dũng như cha." Tiểu Vân Anh ngạo kiều nói.

"Ngươi? Đại tướng quân?" Nhìn vẻ khinh thường của tiểu Nguyệt Như, tiểu Vân Anh nóng mặt "Tiêu Nguyệt Như, ngươi cứ đợi xem, ta nhất định sẽ chứng minh cho ngươi thấy." Tiểu Vân Anh tức giận nước mắt giàn dụa lao ra ngoài, Nguyệt Như biết mình có lỗi lập tức đuổi theo.

Hai hài tử ngươi chạy ta đuổi đến tận Lăng phủ, tiểu Vân Anh muốn chạy vào thì một lực kéo tay nàng lại. "Tiêu Nguyệt Như, ngươi rốt cuộc muốn gì, hu...hu.." tiểu Vân Anh cắn môi nức nở muốn đẩy Nguyệt Như ra.

"Ngươi..ngươi đừng khóc. Ta...ta xin lỗi, ta không phải cố ý, ta..ta tặng ngươi cái này, ngươi đừng khóc" tiểu Nguyệt Như bối rối lấy ngọc bội từ trong người ra đưa trước mặt tiểu Vân Anh.

"Híc..híc..ta không thèm" tiểu Vân Anh nhìn ngọc bội bỉu môi, quay đầu sang chỗ khác.

"Ngọc bội này là cái ta thích nhất, ta cho ngươi, ngươi đừng khóc. Ta xin lỗi." tiểu Nguyệt Như mím môi cắn răng đặt ngọc bội vào tay tiểu Vân Anh.

Tiểu Vân Anh thấy Nguyệt Như chân thành như vậy, biết nàng không chọc mình cũng nín khóc. "Cha ta nói vô công bất thụ lộc, nếu ngươi đã đưa ngọc bội này cho ta, ta miễn cưỡng nhận. Sau này lớn lên, ta hứa sẽ bảo hộ ngươi." Tiểu Vân Anh nở nụ cười sáng lạn, tiểu Nguyệt Như cũng mỉm cười lau nước mắt trên mặt Vân Anh, gật đầu nói "hảo, ta chờ ngươi bảo vệ ta."

Lời hứa vô tri lúc nhỏ đã gắn kết số phận của hai người sau này. Rốt cuộc là duyên hay vẫn là kiếp?