"...Mộng vẫn chưa trọn vẹnBên bức tường ngóng yến trở vềNgười chỉ cần si tình sẽ chẳng sợ thiên địa đổi thayMộng vẫn chưa trọn vẹnCảm thấy vị ngọt của nước mắt Biệt ly cũng chẳng sợ lời thề ước vẫn bên taiMộng vẫn chưa trọn vẹnSố mệnh nếu không thể thay đổiNgười còn có thể khăng khăng cố chấp đến bao lâuKỳ thực giấc mộng đẹp của ta và người đã sớm kết thúcLặp lại thêm lần nữa cũng vô dụngTình nguyện bách thế tôn sùngĐẹp nhất vẫn là lạc hồngDám từ bỏ mới là dũng cảm..."*(si tình tư)Bên trong hang động, có hai bóng người ngồi bên đống lửa. Một người trong đó khe khẽ cất tiếng hát. Nghe ra là giọng của một nữ nhân, tiếng ca êm ái mang theo bi thương nhàn nhạt chạm đến chỗ sâu nhất của lòng người.
"Khục..khục...Đang nhớ đến ý trung nhân sao?" Chờ khi người kia hát xong, người ngồi bên cạnh hỏi nàng. Giọng nói thập phần suy yếu, hình như đã bị thương.
Nàng kia không nói chỉ trầm mặc, người nọ cũng không nói gì nữa, chỉ lấy cây huơ huơ đống lửa.
"Là ta khiến nàng đau khổ"
"Ngươi, khục..phản bội " hắn" ?"
Lưu ý: theo tiếng Trung "hắn" và "nàng" là 2 từ đồng âm."Không phải, là ta nhu nhược không dám tiếp thu tình cảm của nàng. Mặc dù ta biết, chỉ là lừa người dối mình. Tình căn vốn đã đâm sâu, vô pháp thoát được."
"Cho nên ngươi lựa chọn đến nơi này đánh giặc trốn tránh " hắn" ? Trốn tránh khục...khục..phần tình cảm kia?"
Nàng kia cũng không nói tiếp chỉ thở dài xem như cam chịu.
"Ta là nên nói ngươi dũng cảm hay nên nói ngươi ngu ngốc đây? Tình cảm có trốn cũng không thoát khục...khục...vì sao ngươi không đối mặt? Ở chiến trường ngươi anh dũng thiện chiến không nghĩ đến ở phương diện này ngươi lại, khục...ngốc như vậy." Người nọ ho đến mặt mày tái nhợt.
"Nếu người ta yêu là một nữ nhân?" Nàng kia nhìn thẳng vào người nọ chờ xem biểu tình của hắn.
Người nọ ngốc lăng một hồi mới hồi thần "là "nàng" không phải "hắn".
" Ân" Nàng gật đầu xác nhận.
"Xem ra ngươi so với ta may mắn. Ít nhất ngươi biết nàng cũng yêu ngươi. Khục...Mà ta, người ta yêu còn không biết ta là cái dạng gì."
Nàng kia kinh ngạc vì thái độ của người nọ "ngươi không cảm thấy ta dị thường sao? Ta yêu một nữ nhân a."
"Vì sao? Vì ngươi là một nữ nhân? Lăng Vân Anh ta nói cho ngươi biết, tình yêu của hai nữ nhân không có gì là sai, khục...khục.. Thế gian này không ai quy định chỉ có nam nữ mới được yêu nhau. Chỉ cần là người ngươi yêu mặc kệ nàng là nam hay nữ, ngươi vẫn yêu nàng không phải sao? Ta khuyên ngươi hãy trân trọng người trước mắt. Khục...khục."
"Thái tử, người đừng nói nữa. Người xem, bị ho đến thế này rồi." Lăng Vân Anh lo lắng nhìn Tử Huyền, thầm nghĩ người này thật không biết quan tâm đến sức khoẻ chính mình, bị thương nặng như vậy cư nhiên còn có khí lực cùng nàng nói chuyện phiếm nửa canh giờ, thật bái phục hắn.
"Ngươi gọi là a Huyền được rồi, không cần câu nệ." Tử Huyền thấy Lăng Vân Anh quan tâm mình, ngực một mảnh ấm áp, nàng đã sớm đem Vân Anh làm bằng hữu của mình. Nếu không, khi nãy đã không cùng nàng nói nhiều như vậy.
Lăng Vân Anh mỉm cười gật đầu, đối với vị thái tử này, nàng ngoại trừ kính trọng vẫn là kính trọng.
Nàng và hắn ở trong hang động này ngây người đã 5 ngày. Nhớ lại 5 ngày trước, tràng cảnh khi đó chỉ sợ nàng suốt đời khó quên. Nàng, Lăng Vân Anh ngoại trừ cha nàng, trước giờ chưa từng bội phục ai nhưng đối với người này là một ngoại lệ.
Bởi vì, quốc gia qui định không cho phép nữ tử tòng quân, nên nàng đành phải giả nam trang làm binh lính bình thường. 5 ngày trước, Tử Huyền dẫn theo 1 vạn binh mã, trong đó có nàng đi tập kích đoàn vận chuyển lương thực của giặc. Vốn rất thuận lợi, nào biết thì ra là cái bẫy Du Tử Kiện sắp đặt sẵn chờ quân ta chui vào. Quân ta trên đường đi bị địch tập kích, thương vong thảm trọng. Tử Huyền vì bảo vệ bọn họ nên đã làm ra hành động điên cuồng. Hắn dẫn theo 1000 sĩ tử mở ra đường máu cho quân ta chạy thoát, sau đó ở phía sau đoạn hậu ngay cản địch.
Hành động của hắn hoàn hảo giúp hơn 6000 binh lính thuận lợi thoát khỏi. Mà hắn, một thân khôi giáp đẫm máu nhưng tuyệt không dừng tay gϊếŧ địch, vẫn cứ hiên ngang đi về phía trước. Còn nhớ lúc hắn bị địch ép đến sườn núi, gương mặt tuyệt không hề sợ hãi chỉ có mỉm cười ngạo nghễ nhìn bọn chúng. Rõ ràng hắn đang trên bờ vực sinh tử nhưng Vân Anh lại cảm thấy hắn giống như chúa tể nhìn quân địch chẳng khác lũ kiến hôi.
Tử Huyền thể lực đang hao dần, biết mình không thể gắng gượng, nàng nhìn vực thẳm sau lưng sau đó lại nhìn Du Tử Kiện đang ngồi trên lưng ngựa lãnh ngạo cười "Du tướng quân lần này thua trong tay ngài, Tử Huyền không còn gì để nói. Nhưng mà Tử Huyền tuyệt đối sẽ không bị người uy hϊếp." Dứt lời, Tử Huyền dứt khoát lao mình xuống vực trước sự khϊếp sợ của mọi người.
Du Tử Kiện dù sao cũng là đại tướng quân, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Nhìn nơi Tử Huyền nhảy xuống khi nãy lắc đầu, thở dài "thật ra lần này người thua là ta. Nếu ngươi không chết, ta tin chắc ngươi tuyệt đối là một thế hệ anh hùng. Chỉ tiếc..."
"Thái tử..." số tử sĩ còn lại hồi thần, đồng loạt hét lên. Ánh mắt bọn họ ai nấy đều ửng đỏ, kể cả Lăng Vân Anh. "Mọi người, chúng ta phải trả thù cho thái tử..." Cũng không biết biết người nào trong đó hét lên, những người còn lại đều hô "phải" sau đó điên cuồng chém gϊếŧ. Bọn họ hiện tại cùng khôi lỗi giống nhau, không hề biết đau, trừ khi chết nếu không, không ngừng gϊếŧ chóc.
Du Tử Kiện thấy tình thế không ổn liền hạ tử lệnh, diệt sát hết đám sĩ tử còn lại. Vân Anh thấy từng người, từng người một ngã xuống trước mắt nàng, lòng nàng đau thấu. Bọn họ đã từng là chiến hữu, đã từng cùng nàng kề vai sát cánh, mà nàng hiện tại chỉ bất lực nhìn bọn họ từng người biến thành thi thể. Mắt nàng đỏ hoe nhưng tuyệt không rơi lệ "Du Tử Kiện, hôm nay ngươi gϊếŧ bọn họ, ngày sau Lăng Vân Anh ta sẽ trả ngươi gấp bội." Dứt lời, nàng nhảy xuống vực sâu.
Du Tử Kiện đầu tiên là ngẩn ra, sau lại nhíu mày, hắn có chút bất an nhưng cũng không suy nghĩ nhiều chỉ phất tay lui quân. Hắn không hề biết lời nói đó sau này đã trở thành hiện thực.
Ngày hôm đó, hai nữ nhân, một ở Gia Bình, một ở Vinh Châu đều đồng thời mãnh liệt bất an, giống như người quan trọng của bọn họ đều đã xảy ra chuyện.