Kể từ lúc Tử Huyền xuất chinh đến nay đã hơn một tháng, kinh thành mặt ngoài đều vô cùng an ổn, nhưng bên trong lại không giống.
Các quận Vân Châu, Yên Châu, Lâm Châu liên tục xảy ra lũ lụt, nạn châu chấu hoành hành khắp nơi khiến mùa màn thất thu, bá tánh khắp nơi chịu khổ.
Trong triều, Tô Huấn cùng phe cánh nhân đó liên tiếp dâng tấu chương xin hoàng đế tha thứ Tử Phong, cho đại hoàng tử lấy công chuộc tội. Tử Thiên hoàng đế cảm thấy hắn cũng có lỗi với Tử Phong cho nên mệnh lệnh tha đại hoàng tử không cần cấm túc.
Lệnh vừa xuống, Tử Phong lập tức vội vàng đến Thừa Càng cung thỉnh an Tử Thiên hoàng đế. Hoàng đế thấy con mình gầy đi lập tức đau lòng, bảo hắn hảo hảo tịnh dưỡng. Tử Phong trong lòng cười lạnh nhưng mặt ngoài vẫn làm như vui vẻ tạ ơn phụ hoàng.
Tử Phong rời đi không lâu, Tô Huấn cùng một số đại thần đã xin cầu kiến. Tử Thiên hoàng đế cho truyền vào bên trong điện. Tô Huấn vừa vào đã quỳ xuống "hồi hoàng thượng, vi thần mong hoàng thượng mau chóng phái người giải quyết thiên tai, hiện tại quận Gia Bình cũng sắp chóng đỡ không nổi. Bá tánh chạy nạn khắp nơi, thời thế vô cùng hỗn loạn. Thần cúi mong hoàng thượng suy xét."
"Chúng thần cúi mong hoàng thượng suy xét" các đại thần còn lại cũng quỳ xuống đồng thanh nói.
Tử Thiên hoàng đế nhíu mày, truyền lệnh triệu hai vị Tiêu thái sư cùng Dạ thừa tướng vào cung thương thảo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc đó trên chiến trường đã qua một hồi gϊếŧ chóc, xác chết nằm ngổn ngang, chồng chéo lên nhau, mùi máu tanh sọc vào mũi. Tử Huyền nhìn tràng cảnh bi thảm của chiến tranh không khỏi khó chịu nhíu mày.
"Cảm thấy chiến tranh thật tàn khốc phải không? Có phải cảm thấy sinh mạng nơi này như cỏ rác, không đáng một đồng?" Không biết từ lúc nào Lăng tướng quân đã đứng bên cạnh Tử Huyền.
"Không phải, ta nhưng nhận ra mình từ trước đến giờ thật buồn cười." Tử Huyền nhếch môi tự châm chọc chính mình.
Lăng Lãng không hỏi, hắn đang chờ Tử Huyền nói tiếp, Tử Huyền nói thật to những lời trong lòng "Các vị tướng sĩ, ta trước kia sống trong nhung lụa, miệng treo đầy lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng thật ra ta chính mình mới thực sự là kẻ ngu dốt. Triều đình trước giờ trọng văn thần khinh võ tướng, chính ta là thái tử đương triều cũng không khỏi có suy nghĩ này. Hiện tại đứng trước tràn cảnh đầy chết chóc này, ta cảm thấy hổ thẹn, thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với lê dân bá tánh, thẹn với các ngươi. Giang sơn này là do tổ tông giành lấy, là do bá tánh ủng hộ, là do các ngươi bảo vệ. Tử Huyền đứng đây xin tạ lỗi với các ngươi." Tử Huyền cúi đầu quỳ xuống trước toàn bộ tướng sĩ.
Binh sĩ sửng sốt, Lăng tướng quân cũng không ngoại lệ, không ai trong bọn họ nghĩ tới đường đường là một thái tử cao quý, cư nhiên quỳ trước mặt bọn họ nhận lỗi. Nói không cảm động là giả, một số binh sĩ đã không cầm được nước mắt, lão lệ tung hoành.
Lăng tướng quân cũng không còn bình tĩnh vội vã quỳ xuống nói "thái tử nhân nghĩa, chúng thần nguyện vì nước, vì lê dân bá tánh, vì hoàng thượng dốc lòng dẹp yên giặc ngoại, bảo vệ giang sơn."
Tất cả binh sĩ đồng loạt quỳ xuống hô "dẹp yên giặc ngoại, bảo vệ giang sơn."
Tử Huyền nhìn mấy vạn chiến sĩ quỳ trước mặt mình trong lòng không khỏi dâng trào. Thầm nghĩ kiếp trước Tử Phong thắng nàng cũng có lý lẽ, kiếp trước nàng nhưng yếu đuối, vô năng so với Tử Phong chinh chiến xa trường cùng binh sĩ kề vai sát cánh thật kém nhiều lắm. Cũng may, trời cao có mắt cho ta sống lại lần nữa để ta sửa chữa sai lầm.
Sĩ khí chẳng mấy chốc tăng cao, Tử Huyền lập tức hạ lệnh tối nay đánh úp quân trại của địch. Lăng tướng quân cùng Hàn phó tướng cũng không có ý kiến tất cả y theo thái tử sắp xếp.
Đêm đó, do tập kích bất ngờ lại thêm quân ta sĩ khí tăng cao, khiến quân địch kho lương bị cháy, binh sĩ tổn thất nặng nề. Quân ta an toàn rút lui, mọi người ai nấy đều vui mừng, Tử Huyền lại tiếp tục hạ lệnh tuyệt đối không được thả lỏng cảnh giác, canh giác nghiêm ngặt.
Lăng Lãng âm thầm tán thưởng Tử Huyền ổn trọng, thắng nhưng không hề kiêu ngạo ngược lại càng thêm cẩn thận. Tuổi trẻ thường khí thịnh hiếu chiến, hành động nông nỗi, thật không nghĩ tới thái tử còn trẻ như vậy nhưng lại hiểu được đạo lý "thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Tuyệt không lấy thắng làm kiêu ngạo" hắn nhưng ngày càng khâm phục vị thái tử tài cao này.
Lăng tướng quân nhưng không biết Tử Huyền sống hai đời số tuổi cộng lại cũng không kém hắn là bao, nếu không, hắn cũng đã không nghĩ như vậy.
Tử Huyền có chút cảm thấy mệt nên vào trại trước, để Lăng tướng quân cùng Hàn phó tướng ở lại nghị sự.
Tử Huyền vừa vào đến thì thấy Lôi Bình đứng trong trại chờ nàng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
"Có chuyện gì?"
"Tiểu Vũ, vừa gửi thư báo hoàng thượng đã giải trừ đại hoàng tử cấm túc, còn lệnh hắn hai ngày nữa lên đường đến Gia Bình trị thủy, còn có vận chuyển lương thực cứu tế đến Vân Châu, Yên Châu, Lâm Châu cùng trị nạn châu chấu."
Nghe xong Lôi Bình báo cáo Tử Huyền lập tức nhíu mi, nàng nhớ rõ kiếp trước những thiên tai này chưa hề xảy ra, như thế nào kiếp này có thể như vậy. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng nàng, không lẽ ta thay đổi lịch sử mới khiến cho thiên tai triền miên, dân chúng lầm than. Nếu thật như vậy ta phải làm thế nào đây? Là tiếp tục hay nên dừng lại?
"Hồi điện hạ, còn một chuyện nữa." Lôi Bình không để Tử Huyền suy nghĩ quá lâu, bởi vì chuyện này rất quan trọng. Hắn biết thái tử là có bao nhiêu để ý người này.
"Nói"
"Đại hoàng tử đi chung với Dạ tiểu thư đến Gia Bình."
"Ngươi nói cái gì? Tình nhi cùng đi với Tử Phong đến Gia Bình?" Tử Huyền tức giận nắm cổ áo Lôi Bình.
"Tin tức rất chính xác" Lôi Bình hơi kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy điện hạ tức giận như vậy.
Một câu của Lôi Bình khiến Tử Huyền triệt để phẫn nộ. Tử Phong cư nhiên đánh chủ ý lên người Tình nhi của nàng. Tử Huyền lập tức có quyết định, nàng mặc kệ thiên tai có hay không liên quan đến chuyện nàng thay đổi lịch sử, nàng quyết định ích kỷ, nàng muốn đấu với Tử Phong, muốn hắn trả giá, hết thảy thống khổ, thù hận..của nàng. Nàng kiếp này đã không thể quay đầu chỉ có thể tiếp tục sắm vai kẻ ác.
"Lệnh cho Yên nhi chuẩn bị, an bày hết thảy để nàng gặp Tử Phong. Còn nữa, lệnh cho Lôi Vũ sắp xếp người bên cạnh Tình nhi, tuyệt không thể có sơ xuất."
"Thuộc hạ tuân lệnh" Lôi Bình nhận được chỉ thị lập tức như làn gió biết mất trong bóng đêm. Để lại Tử Huyền một mình đứng trong màn đêm, dáng vẻ tang thương mà cô độc.