Chương 14: Phát tinh

lực mà tự sáng hồn kỹ đánh với Đới Mộc Bạch, chứ hắn mà khoe ra 4 cái hồn hoàn 10 vạn năm ấy thì chẳng thằng nào còn hơi mà đánh. Dạ dùng 1 chưởng đánh thẳng vào người Đới Mộc Bạch, dù đã sử dụng Bạch Hổ Hộ Thân Chướng nhưng với sự cách biệt hồn lực thì chồng trả là điều không thể.

Sau khi nhận 1 chưởng, Đới Mộc Bạch 1 lúc sau mới có thể đứng dậy, cười nói với bọn Tiểu Tam như chưa có gì xảy ra:

- Aizzz, hôm nay ra đường không biết bước chân nào đυ.ng phải bọn quái vật các ngươi a. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại.

Nói xong đi mất.

Tiểu Tam bước đến chỗ trưởng quầy:

- Đưa ta chìa khóa phòng.

Trưởng quầy vâng vâng, dạ dạ đưa chìa khóa cho Tiểu Tam.

Khi bước vào phòng cảnh ba người họ nhìn thấy là 1 phòng đầy hoa hồng, toàn hoa hồng. Mặt Tiểu Tam đơ lại về trạng thái " vô ", Dạ dù biết trước cũng không khỏi bàng hoàng, CLGT.

Còn Tiểu Vũ thì rất thích phòng này, thì là con gái ai không thích hoa ( tao không thích nề ).

Tiểu Vũ lăn lộn nửa ngày trời cuối cùng lại lôi 2 ca ca đi ra ngoài.

Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, Tiểu Tam hỏi Tiểu Vũ:

- Ngươi muốn đi đâu?

Tiểu Vũ làm ra một cái vẻ mặt tỉnh bơ nói:

- Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi.

Trước kia tại Nặc Đinh, bình thường bên cạnh nàng đều có một đoàn tiểu đệ vây quanh, thực sự là một tiểu phách vương, vị tiền nhiệm đệ tử lão đại là Tiêu Trần Vũ kia mặc dù đã sớm tốt nghiệp đi trung cấp hồn sư học viện, nhưng thế lực của nhà hắn tại Nặc Đinh thành cũng không nhỏ, hắn đối với Tiểu Vũ rất khâm phục, tự nhiên cũng để gia đình chiếu cố một chút, bởi vậy, cuộc sống tại Nặc Đinh của Tiểu Vũ có thể xem như cá gặp nước

Quen sống náo nhiệt rồi, bây giờ bên cạnh chỉ có một mình Đường Tam, Dạ thì kiệm chữ như vàng nàng tự nhiên có chút không thích ứng.

Hai người chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.

Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có một bộ dáng vội vàng.

Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt, sau khi Đường Tam bị Tiểu Vũ lôi kéo vòng vo mấy cửa hàng bán trang phục, đã có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.

May là Tiểu Vũ phát huy đầy đủ nghĩa của từ đi dạo, chỉ nhìn chứ không mua, lúc này mới không để cho tiền chung của ba người bị giảm xuống.

Giá cả ở Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành ít nhất là cao hơn ba thành, nhất là trên vật phẩm càng thể hiện rõ ràng, những chất lượng so với Nặc Đinh thành thì tốt hơn một chút. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì nguyên nhân là Nặc Đinh thành là thành thị biên cảnh, nếu là tiểu thành thị ở bên trong, vậy thì càng xa xa không cách nào so sánh với Tác Thác thành rồi.

Di, Tiểu Tam, Tiểu Dạ hai ngươi nhìn chỗ đó. - Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên ngạc nhiên. Bên ngoài nàng thường gọi Đường Tam là Tiểu Tam, chỉ lúc có hai người nàng mới gọi hắn là ca. Mỹ kỳ danh viết*, đây là bí mật của hai người. Đường Tam cũng cũng không quan trọng lắm vấn đề này, vì vậy tùy nàng.

*: Nghĩa là cách nói và viết khác nhau nhưng có cùng một ý nghĩa.

Lại là cửa hàng trang phục nữa a? Đại tiểu thư, chúng ta có đúng là nên tìm chỗ nào ăn trưa, sau đó trở về không? - Đường Tam chỉ chỉ mặt trời đang ngay chính ngọ. Dạ ở bên cạnh gật gật

- Tiểu Vũ kéo tay hắn, hoạt bát nói:

- Ngươi xem a, mau nhìn. Nơi này hình như cùng Hồn sư có liên quan.

Tiểu Tam với Tiểu Dạ lúc này mới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy một cửa hàng cách đó không xa, mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo của hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh.

Trên biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy ký hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng Đường Tam cùng Tiểu Vũ đều biết. Bởi bì dấu hiệu này cùng với lệnh bài của Vũ Hồn điện là giống nhau.

Phân biệt là một thanh kiếm, một thanh chuy tử cùng một lam điện phách vương long. Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, cùng lệnh bài của Đại sư mà Vũ Hồn điện cấp cho thật giống nhau. Không biết tại sao lại có thể bắt gặp ký hiệu này tại chiêu bài của một cửa hàng.

Đi xem. - Ba người hướng cửa hàng đi đến.Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, hai người đi vào, một cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, Tiểu Tam và Tiểu Dạ đương nhiên biết, lý do là vì ở đây có hồn đạo khí.

Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.

Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.

Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.

Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế

Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.

Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt.

Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Tiểu Tam, Tiểu Dạ cùng Tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế.

Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía:

- Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?

Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói:

- Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra.

Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, ánh mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Đây chính là ... Phát tinh, cư nhiên là Phát tinh

________________________________________________________

Rồi, vậy là Dạ 1, Tam 0.

Tao sẽ cho chúng nó phát triển tình cảm còn H thì chừng nào có sẽ đánh dấu đầu trang.

Yên tâm kiểu gì cũng có nhưng chưa đủ thịt đừng trách tao, mà thỉnh thoảng ăn chay cho nó thanh đạm.