Chương 9

Tạ Cẩm Thành ngâm mình bên trong, Vân Dung cầm lấy gáo nước ở bên cạnh, từng chút từng chút xối lên vai y.

"Chuyện Thủy Thiên Bí Cảnh, ta đã nói với tông chủ, ngươi cùng Mộc Sắc đi trước."

Tạ Cẩm Thành nhíu mày: "Sư tôn, ngài không đi sao?"

Để cho mình và người trong lòng của hắn cùng đi, người này sẽ không phải là muốn mình mở đường cho người trong lòng của hắn chứ?

Vân Dung ở phía sau hắn hỏi: "Ngươi muốn ta đi sao?"

Tạ Cẩm Thành đương nhiên nghĩ, nếu hắn không đi mình sẽ gặp phiền toái.

"Muốn." Tạ Cẩm Thành trả lời.

Tay Vân Dung bất giác khựng lại.

Tiểu Kiếm Linh vội vàng nói: "Chủ nhân đừng đi, y chính là muốn chờ ngươi bị trọng thương rồi lấy mạng ngươi, ngươi không nên nghe y."

Vân Dung tiếp tục đổ nước lên người Tạ Cẩm Thành.

"Ta sẽ cho ngươi mang theo Thuần Quân đi, không cần sợ hãi."

Trong lúc nhất thời, Thuần Quân cùng Tạ Cẩm Thành đồng thời trầm mặc.

Thuần Quân: "Chủ nhân, không cần......"

Tạ Cẩm Thành: Ta muốn chính là ngươi!

Hắn vừa muốn lại tiếp tục nhõng nhẽo cứng rắn, hệ thống đột nhiên nói:[ Thuần Quân là bản mệnh kiếm của hắn, cùng hắn liên quan mật thiết, mang theo nó có thể cho ngươi rời hắn nửa tháng.]

Tạ Cẩm Thành lập tức nói: "Được, đồ nhi nghe sư tôn."

Thuần quân giống như cừu vào miệng hổ: Ô ô ô......

Sau khi ngâm xong Tạ Cẩm Thành liền cảm thấy buồn ngủ, nằm ở trên giường trực tiếp ngủ.

Vân Dung lại ngồi ở bên giường, cầm lấy cổ tay của y, dùng linh lực thăm dò vào trong linh mạch yếu ớt của y.

Linh mạch Tạ Cẩm Thành rất hẹp, cũng rất yếu ớt, không thích hợp tu hành.

Cho nên qua nhiều năm như vậy, y vẫn tiến bộ bình thường.

Mà những thứ này chính là di chứng kiếp trước Tạ Cẩm Thành tự bạo để lại, linh mạch đứt từng khúc, thần hồn tứ tán.

Vân Dung chưa bao giờ nghĩ tới, một người vốn nhu hòa như vậy, lại quyết tuyệt như vậy.

Triệu chứng của Mộc Sắc tương tự y, bất quá là trời sinh, mà trong hoàng thất phàm giới có một loại dược liệu, mỗi nửa tháng ngâm một lần, có thể trợ giúp khai thông linh mạch.

Thêm vào đó có Vân Dung không tiếc dùng linh lực chữa trị cho y, từ từ, y sẽ có thể trở lại như kiếp trước.

Vân Dung vốn muốn tự mình bảo vệ y, không để y trải qua những khổ sở này, trốn dưới cánh chim của mình, không cần dựa vào chính mình như kiếp trước nữa.

Nhưng hắn đã quên, Tạ Cẩm Thành không phải chim trong l*иg, lại càng không phải chim hoàng yến hắn nuông chiều.

Mà là một con đại bàng đầy tham vọng.

Đại bàng bị nhốt trong l*иg sẽ chết.

Hắn muốn thả con chim ưng này trở lại không trung, ngay cả khi nó sẽ quay lại gϊếŧ hắn khi nó đã đủ lông đủ cánh.

Nửa tháng sau.

Tạ Cẩm Thành ôm Thuần Quân, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của chúng đệ tử đi tới bên cạnh Mộc Sắc.

Trưởng lão dẫn đội lần này là một tên đầu trọc râu xồm xoàm, kiếm trên tay hắn còn lớn hơn đầu Tạ Cẩm Thành.

Tạ Cẩm Thành biết hắn, là Lôi Trương chuyên môn phụ trách rèn luyện đệ tử.

Hắn trừng mắt, thô lỗ chỉ vào Thuần Quân trên tay Tạ Cẩm Thành, giọng nói lớn như sấm sét.

"Thằng nhóc nhà ngươi lại trộm kiếm của sư phụ ngươi?"

Hắn làm bộ muốn đi về phía Trường Minh Phong.

"Ta sẽ nói với sư phụ ngươi.!"

Tạ Cẩm Thành cười nói: "Sư tôn cho ta."

Lôi trưởng lão trừng mắt:"đáng rắm! Đó là Thuần Quân cũng không phải đồng nát sắt vụn, nó là bản mệnh kiếm của sư phụ ngươi, hắn sao có thể cho ngươi?

Ngươi rút nó ra được sao?

Người còn lại dẫn đội chính là Sở Từ, hắn ngược lại ý vị không rõ cười nói: "Sư huynh đối với ngươi thật sự tốt a, ngay cả Thuần Quân cũng cam lòng cho, thật sự là sư, đồ, tình, thâm."

Tạ Cẩm Thành đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, trong lòng cười nhạo.

Ngươi âm dương sai người rồi, chính chủ là người ở bên cạnh ta.

Mộc Sắc cười tới giải vây:"Tạ sư huynh nếu nói là Vân trưởng lão cho, tất nhiên sẽ không nói bậy, Lôi trưởng lão không cần đa tâm."

Hắn lại nói với Tạ Cẩm: "Bất quá Thuần Quân kiếm không rút ra được, cũng không khác sắt vụn, sư huynh vẫn là trả về đi."

Y như thế nào cảm thấy câu "Cùng sắt vụn không khác" không phải ám chỉ Thuần Quân, mà là y đây?"

Tạ Cẩm Thành nhíu mày.

Ánh mắt người này nhìn y tuy rằng vẫn như bình thường, nhưng bên trong loáng thoáng ẩn giấu một tia khó chịu ở.

thù địch với y?

"Không cần." Tạ Cẩm Thành cười tươi với Mộc Sắc, "Tóm lại là tâm ý của sư tôn đối với ta, cho dù ta chỉ ôm nó, rút không ra, cũng cảm thấy vô cùng an tâm, giống như sư tôn luôn ở bên cạnh ta."

Tạ Cẩm Thành vừa dứt lời, chỉ thấy trên gương mặt ngụy trang hoàn mỹ của Mộc Sắc đầy vết rách.

Tạ Cẩm Thành trong lòng vui vẻ.

Thoải mái.........

Lôi trưởng lão thúc giục mọi người ngự kiếm lên đường càng sớm càng tốt,Tạ Cẩm Thành lại đột nhiên chạy đến bên cạnh Mộc Sắc nhìn hắn.

Mộc Sắc ngoài cười nhưng trong không cười.

"Sư huynh, có chuyện gì?"

Tạ Cẩm Thành nhìn kiếm của hắn, chẳng biết xấu hổ nói:"Sư đệ, ngươi chở ta một đoạn đi."

Mộc Sắc nhíu mày: "Sư huynh tự mình có kiếm vì sao không tự mình ngự kiếm?

Tạ Cẩm Thành vỗ vỗ Thuần Quân, nói:

"Kiếm của sư tôn sao có thể đặt ở dưới chân giẫm lên, ta tự nhiên phải một đường ôm nó đi, ngươi cũng không muốn ta giẫm lên nó đúng chứ?"

Mộc Sắc nhìn Thuần Quân, mím môi nói:

"Đi lên."

Tạ Cẩm Thành như ý nguyện nhảy lên.

Bay đến Thủy Thiên Bí Cảnh, cần lãng phí không ít linh lực, có cái coi tiền như rác để cho y hố cớ sao mà không làm?

Tạ Cẩm Thành vuốt Thuần Quân, khen ngợi nói:Tuyệt vời!

"Chờ chủ nhân ngươi chết, ta sẽ cướp ngươi lại!"

Thuần Quân yên lặng nghe lời trong lòng Tạ Cẩm Thành:...

Nó yếu ớt nói trong thức hải của Vân Dung: "Chủ nhân...... Ngươi đừng buồn, ta ta chỉ cần ngươi, ta sẽ không làm phản."

Vân Dung người đang lặng lẽ chịu đựng đau đớn ở trong tĩnh thất Trường Minh Phong chậm rãi mở mắt.

Tiếng lòng vừa rồi của Tạ Cẩm Thành rơi vào trong tai hắn không sót một chữ.

Hắn lại chậm rãi nhắm mắt lại.

"Không sao, ta quen rồi."

............

Sau khi đến Thủy Thiên Bí Cảnh, một bức màn nước khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

Nơi này chính là lối vào.

Đệ tử lần đầu tiên tới thấy vô cùng mới lạ, lấy tay đón lấy dòng nước chảy kia, lại trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của hắn.

Một đệ tử càng chơi càng vui vẻ, nhịn không được dùng linh lực chạm vào bức màn nước kia, một giây sau, hắn liền bị dọa đến thét chói tai lui về phía sau vài bước.

Lôi trưởng lão quay đầu tức giận mắng: "Ngươi làm gì vậy? Quỷ khóc sói tru!

Tên đệ tử kia sợ tới mức run lẩy bẩy.

"Bên trong có ma!"

Sở Từ lại cười nhạo một tiếng: "Bức màn nước này mượn ảnh hưởng của thủy kính, có tác dụng thăm dò lòng người, có thể đem suy nghĩ trong lòng người tâm trí bất ổn hoặc sợ hãi trong lòng chiếu ra, ngươi là đệ tử của phong nào, vô dụng như vậy?

Tên đệ tử kia không dám nói lời nào, yên lặng trốn ra phía sau.

Sở Từ vào lúc này nhìn về phía Tạ Cẩm Thành, không có hảo ý nói: "Sư điệt, sư tôn ngươi là kỳ tài trăm năm khó gặp của toàn bộ tông môn, làm đệ tử của hắn, tâm trí của ngươi hẳn là sẽ không như hắn như vậy a?"

Hắn nheo mắt lại với Tạ Cẩm Thành, hắn cũng không tin những lời ma quỷ lần trước người này nói.

Ngay cả một thanh kiếm của sư phụ cũng muốn ôm vào trong ngực, giẫm cũng không muốn giẫm một cước, người này không có tâm tư gì khác với sư phụ hắn, đánh chết hắn cũng không tin.

"Có dám lên thử không?" Sở Từ híp mắt nhìn Tạ Cẩm Thành.

Tạ Cẩm Thành nhếch môi cười.

Có gì mà không dám?

Y đứng trước bức màn nước khổng lồ, đem linh lực đánh vào.

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn.

Vân Dung ở Trường Minh Phong xa xôi mượn tầm mắt Thuần Quân, lẳng lặng nhìn màn nước trước người Tạ Cẩm Thành.

Mấy đoàn màu sắc mơ hồ trong màn nước kia dung hợp cùng một chỗ, dần dần hiện ra thân ảnh một người...