Chương 14

Linh thú vừa vây quanh bọn họ, Vân Dung liền dẫn đầu chắn ở phía trước, ứng phó không tốn nhiều sức.

Xem ra không bao lâu nữa những linh thú này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Tạ Cẩm Thành không để ý nhiều như vậy, thừa dịp Vân Dung không chú ý, thả người nhảy vào trong vòng sáng màu xanh đậm phía sau.

Kết quả Mộc Sắc bên cạnh tay mắt lanh lẹ, một tay kéo y lại.

"Sư huynh! Cẩn thận!"

Tạ Cẩm Thành nửa người cũng đã đi vào, đi cũng đã đi, tay lại bị Mộc Sắc gắt gao túm lấy.

"Huynh ngàn vạn lần đừng buông tay, chờ ta kéo huynh lên!"

Nhìn ra hắn là thật sự rất muốn cứu chính mình.

"Mộc Sắc, ngươi buông tay ra." Tạ Cẩm Thành nhíu mày nói.

Mộc Sắc trên người còn có thương tích, kéo đến vết thương trên người vỡ toang, lại hạ quyết tâm không chịu buông tay.

"Sư huynh, ngươi đừng...... lo lắng cho ta, ta không sao." Hắn cắn răng, "Ta...... ta...... kéo ngươi lên!"

Tạ Cẩm Thành thầm nghĩ ngươi thật sự không cần như thế.

Ngươi buông ta ra ta liền cảm ơn ngươi.

Y dùng tay kia tách từng ngón tay Mộc Sắc ra.

Mộc Sắc gấp đến độ mở to hai mắt.

"Sư huynh?! Ngươi làm gì vậy?"

Tạ Cẩm Thành: "Ngươi hảo hảo ở trên đó."

Y tách ra một ngón tay cuối cùng, mặc cho thân thể ngã xuống, như nguyện mà vội vàng rơi xuống.

Cuối cùng cũng thoát khỏi hai người này.

Kết quả phía trên truyền đến một tiếng kinh hô.

Vân trưởng lão!

Tạ Cẩm Thành rùng mình, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ càng ngày càng gần, là Vân Dung.

Tạ Cẩm Thành liều mạng rơi xuống, hai tay hai chân cùng dùng, hận không thể biến thành một tảng đá lớn, trực tiếp đập đến cùng.

Nhưng Vân Dung tốc độ hiển nhiên so với y nhanh hơn nhiều, trong nháy mắt liền chính mình rơi xuống trước người của y.

Hắn đưa tay ôm eo Tạ Cẩm Thành, thân thể hai người nhanh chóng dán sát vào nhau.

Vân Dung nhẹ giọng nói bên tai Tạ Cẩm Thành: "Ôm chặt ta.

Tạ Cẩm Thành không tình không nguyện ôm lấy hắn.

Sau khi ôm người vào trong ngực mình, Vân Dung xoay người, vị trí của hai người trong nháy mắt thay đổi.

Tạ Cẩm Thành toàn bộ ghé vào trên người Vân Dung.

"Sư tôn, chúng ta không lên sao?"

Y vốn cho rằng Vân Dung sẽ mang theo y bay trở về, kết quả hai người vẫn đang rơi xuống.

Vân Dung nhíu mày: "Không lên được, phía dưới có lực hút kéo chúng ta."

Tạ Cẩm Thành cảm giác được tốc độ rơi xuống của bọn họ càng lúc càng nhanh.

So với lúc Tạ Cẩm Thành ở một mình thì mạnh hơn rất nhiều.

Cỗ hấp lực này sẽ căn cứ tu vi cá nhân mạnh yếu biến hóa, tu vi càng mạnh, hấp lực càng lớn, chờ đem người kéo đến cùng, toàn bộ hung hăng nện xuống, liền giống như toàn bộ linh lực của mình cắn trả ở trên người mình.

Linh lực yếu ớt trên người Tạ Cẩm Thành giờ phút này ngã xuống nhiều lắm cũng bị thương, mà Vân Dung thì khác, linh lực cường đại như vậy đập xuống, không chết cũng phải trọng thương!

Con ngươi Tạ Cẩm Thành tối sầm,y thừa dịp Vân Dung không chú ý, muốn thoát khỏi lòng hắn.

Kết quả vừa giãy dụa, Vân Dung liền buông tay hắn ra.

Tạ Cẩm Thành ngẩn người.

Y nhìn Vân Dung cách y càng ngày càng xa, cực nhanh rơi xuống, thời điểm gần như không nhìn thấy, vội vàng dùng tay chân muốn đuổi theo.

Sau khi nhìn thấy bóng đỏ kia, dùng linh lực toàn thân đánh hắn!

Cứ như vậy, hắn hẳn là chết chắc rồi.

Linh lực trên người gần như khô kiệt, lực hút kia rõ ràng trở nên yếu hơn, Tạ Cẩm Thành chậm rãi bay xuống, lúc sắp đến nơi, y nheo mắt lại bắt đầu tìm kiếm thi thể Vân Dung.

Nếu như Vân Dung may mắn không chết, vậy người chết sẽ là y!

Sau khi rơi xuống đất, trên mặt đất rộng lớn có một cái hố sâu thật lớn, Tạ Cẩm Thành đi qua nhìn, bên trong không có ai.

Tạ Cẩm Thành nhíu mày: "Hắn cư nhiên không chết?

Hệ thống nhắc nhở hắn: nếu như hắn trọng thương không thể trốn đi, ngươi đi lên bổ một đao hẳn là cũng được, bằng không chờ hắn đi ra ngoài, nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.

Tạ Cẩm Thành nhìn xung quanh một chút, nơi này giống như là một cái thành ngầm dưới đáy biển, mọc đầy các loại rong rêu san hô, từng đống đá ngầm ngăn cách ra rất nhiều con đường, căn bản nhìn không ra thông hướng nào.

Muốn tìm Vân Dung ở chỗ này, thật sự quá khó khăn.

Không có biện pháp, Tạ Cẩm Thành chỉ có thể mò mẫm đi tìm.

Y ở phụ cận dạo qua vài vòng, cũng không tìm được bóng dáng Vân Dung.

"Coi như là trọng thương, thời gian ngắn như vậy, hắn có thể bò đi đâu?"

Tạ Cẩm Thành cau mày than thở, vừa đi về phía trước.

Rốt cục, y ngẩng đầu nhìn thấy một vũng máu lớn phía trước, Vân Dung hôn mê bất tỉnh nằm ở bên trong.

Tìm thấy rồi!

Ánh mắt Tạ Cẩm Thành sáng lên.

Y nhanh chóng chạy tới, rút ra một con dao găm sắc bén, hung hăng đâm về phía người nằm trên mặt đất.

Người trên mặt đất không có bất kỳ phản ứng nào, phảng phất đã sớm chết đi.

Trái tim treo lơ lửng của Tạ Cẩm Thành cuối cùng cũng được thả lỏng.

Y bắt đầu tìm cách thoát khỏi đây.

Đột nhiên, trong mũi ngửi thấy mùi hoa dành dành quen thuộc kia, Tạ Cẩm Thành sửng sốt, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Dung vang lên sau lưng hắn.

Ngươi đang tìm ta sao?

Thân thể Tạ Cẩm Thành bỗng chốc cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Y nuốt nước miếng, chậm rãi quay đầu lại.

Vân Dung hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt y, quần áo cũng không thấy một chút rách nát, ngay cả sợi tóc cũng không loạn, đây làm sao giống như là bộ dáng trọng thương?

Lại quay đầu nhìn nơi dao găm của y cắm, làm sao còn có vết máu và bóng người?

Tất cả đều là ảo giác!

Tạ Cẩm Thành trong lòng phát lạnh.

Xong rồi!

Vân Dung thấy y không lên tiếng tiến lên một bước.

Tạ Cẩm Thành nhìn bàn tay kia, giống như đến lấy tính mạng của mình, mạnh mẽ lui về phía sau một bước, tựa vào đá ngầm phía sau, tim đập đến cổ họng.

Y hoảng sợ trừng mắt nhìn Vân Dung.

Vân Dung tay dừng lại giữa không trung, dừng một chút, không để ý Tạ Cẩm Thành phản kháng đem mặt của y nâng lên, đem một viên gì đó đỏ rực nhét vào trong miệng của y.

Tạ Cẩm Thành e sợ là độc dược, giãy dụa muốn phun ra.

Vân Dung nắm cằm y, đôi môi dán qua ngăn chặn, đầu lưỡi mở hàm răng, ép buộc y nuốt xuống.

Là giải dược.

Tạ Cẩm Thành tựa vào đá ngầm, bịt cổ họng, nghe thấy những lời này nhìn về phía Vân Dung, không biết hắn có ý gì.

Chính mình hẳn là vừa mới tiến vào liền trúng độc sinh ra ảo giác, nhưng Vân Dung vì sao phải cho y giải dược?

Vân Dung thấy y nhìn qua, chậm rãi nói: "San hô ở đây có độc, độc tính phát tán trên không trung, mỗi người tiến vào đều rất dễ sinh ra ảo giác."

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta vừa rồi ở phía trên bị ảo giác quấy nhiễu, thấy ngươi đột nhiên ra tay, liền đẩy ngươi ra.

Tạ Cẩm Thành thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn đem những gì mình vừa làm ở phía trên trở thành ảo giác.

Y tiến lên ôm lấy Vân Dung, thấp giọng ủy khuất nói:"Ta xuống không nhìn thấy sư tôn, một mình sợ quá."

Vân Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ y.

"Không sao rồi."

Vân Dung cúi thấp con ngươi, thấy không rõ thần sắc đáy mắt.

"Vừa rồi, ngươi trong ảo giác nhìn thấy cái gì?"

Tạ Cẩm Thành trong lòng căng thẳng,

mặt không đổi sắc nói:"Một con mãnh thú, ta cầm chủy thủ gϊếŧ nó, nhìn lại lại phát hiện nó biến mất, mới ý thức được là ảo giác, quay đầu nhìn thấy sư tôn, liền lầm tưởng lại là ảo giác."

Vân Dung không nói gì.

Tay Tạ Cẩm Thành vòng quanh hắn, nhận ra cả người hắn đột nhiên tựa vào người mình, tựa hồ hôn mê bất tỉnh.

Sư tôn?

Tạ Cẩm Thành hô một tiếng, thấy hắn không trả lời liền bắt lấy cổ tay hắn dò xét mạch máu.

Quả nhiên bản thân bị trọng thương!

Tạ Cẩm Thành một tay ôm hắn, một tay rút chủy thủ hung hăng đâm xuống linh phủ của hắn.

Mắt thấy sắp đâm vào, kết quả cổ tay bị nắm chặt.

Vân Dung rõ ràng nên là nửa chết nửa sống mở mắt, lẳng lặng nhìn y.

Tạ Cẩm Thành:...