Khương Ấu An đứng thẳng mình.
Kiếp trước, chính là như vậy.
Sau khi nàng bị đuổi ra khỏi vương phủ, trở lại Khương gia, cũng là lão phu nhân ngăn đón nàng.
Nàng khóc lóc cầu xin lão phu nhân cho nàng về nhà, lão phu nhân nói, về nhà là không có khả năng, ngươi đi lưu lạc đầu đường, nhảy sông tự sát cũng thế, gả ra ngoài liền không còn là người Khương gia.
Khi đó, nàng thậm chí còn quỳ cuống cầu xin lão phu nhân.
Nhưng cuối cùng, hạ nhân lại cầm cái chổi, đem nàng đuổi ra khỏi nhà.
Họ đuổi nàng như đuổi chó.
Lúc đó, khi nàng vẫn là người đọc, trong tiểu thuyết miêu tả nữ phụ Khương Ấu An, chỉ có sơ lược, chỉ nhớ rõ sau này nàng nhằm vào nữ chính, cuối cùng kết cục bi thảm.
Đời trước, không có Mặc Phù Bạch, nàng nhớ mình trải qua cảm giác trở thành một nữ phụ pháo hôi, bất hạnh cả đời.
Khi làm người đọc thì vô cảm, sau khi trải qua mới biết, dù là ai đi nữa, khi bị đối xử như vậy đều sẽ trở nên xấu xa.
- Ngươi còn không đi? - Lão phu nhân quát mắng.
Khương Ấu An nhìn chằm chằm lão phu nhân, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy bướng bỉnh.
- Đóng cửa!
Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, một người gác cửa lập tức muốn đóng cửa.
- Từ thị vệ! - Khương Ấu An khẽ kêu một tiếng.
Từ thị vệ bước nhanh tiến lên, cửa đại môn muốn khép lại kia, trong chớp mắt, Từ thị vệ một chưởng đáng lên cửa, nội lực ùn về phía sau cửa, người gác cửa lập tức bị quăng ngã bay ra.
Lão phu nhân xoay người lại nhìn, khϊếp sợ nhớ lại một chưởng kia.
Quay đầu lại liền nhìn thấy thiếu nữ lưng như tu trúc, cất bước bước vào Khương gia.
Gió nổi lên, tóc cùng váy được làm bằng lụa thượng hạng của nàng khẽ bay.
Mặt nàng tràn ngập kiên định.
Bước đi thong dong, thậm chí cũng không nhìn Khương gia lão phu nhân một cái, chậm rãi đi qua mặt bà.
- Ngươi.. - Lão phu nhân nhìn Khương Ấu An, lại nhìn thị vệ đi phía sau nàng.
Y phục trên người thị vệ kia vừa thấy liền biết chính là thị vệ vương phủ.
Khương Ấu An đã đi xa, lão phu nhân mới thúc giục nha hoàn bên người.
- Ngươi mau đi xem một chút, nàng rốt cuộc về nhà là muốn làm gì?
Khương Ấu An trở lại nới chính mình tửng ở khi còn ở đây.
Khương gia được xem là đại thương nhân của kinh thành, nơi nàng ở không tính là quá đơn sơ, nhưng so với mấy người anh trai ca ca, cùng với Khương Diệu Diệu sân, lại là kém cỏi nhất.
Kiếp trước, nàng từng rất hâm mộ.
Lưu Vân viện của Khương Diệu Diệu, bày biện toàn là kỳ trân dị bảo phụ thân mua về từ trời nam đất bắc, đem toàn bộ Lưu Vân viện trang hoàng tráng lệ huy hoàng, hết sức xa xỉ.
Trên tường có hai viên dạ minh châu, cứ đến ban đêm, liền có thể đem toàn bộ khuê phòng chiếu sáng.
Xinh đẹp đến lóa mắt.
Khương Ấu An nhìn trong viện, khóe miệng gợi lên nụ cười tự giễu.
- Làm phiền ngài, Từ thị vệ.
Khương Ấu An lấy cho Từ thị vệ một cái rương.
Bên trong, đều là một ít đồ làm đẹp nàng tự chế tạo, đồ dùng làm hương, còn có một ít nước tốt được nàng bảo quản trong mấy cái chai trước khi xuất giá, vân vân..
Trong triều tranh đoạt quyền thế, Thần Nam Vương cùng Ngọc quý phi liên hợp với nhau chiến đấu mãnh liệt, Ngọc quý phi thổi gió bên tai đương kim Thánh Thượng, Khương Ấu An liền bỗng trở thành người xui xẻo, một đạo thánh chỉ gả vào Thần Nam Vương phủ.
Trước khi xuất giá, nàng thường tự mình làm các đồ vật mà mọi người trong nhà yêu cầu.
Thậm chí, đêm trước ngày thành thân, nàng vì chế tạo gấp cho cha một đôi bao đầu gối, một đêm không ngủ.
Nàng chưa kịp đưa cho mọi người, liền nghĩ chờ ngày về nhà, lại đem mấy thứ đó đưa cho bọn họ.
Hiện tại.
Không cần!
Từ thị vệ đem cái rương bỏ trên xe ngựa, nha hoàn cũng đi viện sau bẩm báo.
- Lão phu nhân, thị vệ vương phủ lấy đi một cái rương trong phòng lục tiểu thư, hôm qua sau khi lục tiểu thư xuất giá, ngài bảo nô tỳ đi xem qua phòng của nàng, thấy bên trong rương có một ít hương cùng bao đầu gối.
Lão phu nhân Khương gia sắc mặt không vui.
- Cái nha đầu này có ý gì? Mấy thứ kia không phải là nàng làm cho Khải nhi bọn họ sao? Còn có, mới vừa rồi ta hỏi nàng có phải bị đuổi ra khỏi vương phủ không, nàng cũng không trả lời.
Khương Ấu An đi tới cửa Khương phủ.
Vừa qua khỏi cửa, một bóng dáng nào đó lẻn đến trước mặt nàng.
Một thiếu niên mặc bộ y phục màu xanh lam, ngũ quan thanh tú, lúc này trên mặt đang cười.
- Khương Ấu An, ta nghe nói muội bị đuổi ra khỏi vương phủ rồi?
Thiếu niên chắn ở trước mặt Khương Ấu An, là Ngũ ca của nàng - Khương Cẩm Nam, năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn nàng một tuổi.
Tuy nói là Ngũ ca, nhưng trời sinh tính tình ham chơi, thường xuyên trốn học, cùng hội anh em kinh thành ăn chơi trác táng, phi ngựa đá cầu.
Khương Ấu An lãnh đạm liếc nhìn hắn một cái, đi lướt qua.
- Này, Khương Ấu An, ta đang hỏi muội đó? Muội có phải bị đuổi ra khỏi vương phủ rồi đúng không?
Khương Ấu An bước đi thật nhanh, không thèm quay đầu lại.
Khương Cẩm Nam đôi mắt trợn lên, đi nhanh về phía trước, khoác tay qua vai Khương Ấu An, trên mặt nụ cười cũng không còn tươi như lúc nãy, rất không có kiên nhẫn.
- Ta nói ngươi nghe, giữa trưa nhà của chúng ta có khách tới ăn cơm, nhưng ta có việc ra ngoài, muội giúp ta che chắn một chút, cứ nói ta đến nhà phu tử rồi!
Khương Ấu An vặn tay Khương Cẩm Nam, mặt không biểu cảm, xoay người rời đi.
- Ta nói này, Khương Ấu An, muội rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ta biết muội bị đuổi ra khỏi vương phủ, tâm tình không tốt, nhưng với ta có quan hệ gì sao? Không phải muội cũng từng nói không muốn gả đi sao?"
Khương Cẩm Nam chắn trước mặt Khương Ấu An.
Đôi mắt Khương Ấu An trong vắt nhìn Khương Cẩm Nam chăm chú.
Khương Cẩm Nam định muốn mở miệng, lại bị đôi mắt của Khương Ấu An nhìn làm chột dạ.
Hắn sờ mũi của mình
- Được rồi được rồi, ta nói thật, ta là đi ăn cùng bọn Ninh công tử.
Khương Cẩm Nam nói đến Ninh công tử, là người nổi tiếng ăn chơi trác táng, đại thiếu gia Khương gia - Khương Khải nhiều lần không thích Khương Cẩm Nam cùng bọn họ qua lại.
Chỉ là Khương Cẩm Nam trước nay đều nghe không lọt tai.
Trước kia đều tìm lý do lừa nàng, để nàng giúp hắn yểm hộ.
Nhưng mà, mỗi lần xảy ra chuyện, người luôn bị đánh, phạt quỳ đều là nàng.
- Ngươi cùng ai ăn cơm thì liên quan gì đến ta? - Khương Ấu An hỏi lại.
Khương Cẩm Nam sửng sốt một lát, lúc này mới chú ý tới, hôm nay Khương Ấu An hình như khác với bình thường.
Đặc biệt là ánh mắt nhìn hắn, lạnh lùng và vô tình.
Khương Cẩm Nam muốn tới cầm tay Khương Ấu An, nhưng lại bị nàng nhanh chóng tránh ra.
Khương Cẩm Nam ngạc nhiên.
- Tiểu lục, muội sợ ta sẽ liên lụy muội sao? Sẽ không, lần này ta cùng bọn Ninh công tử ăn cơm, tuyệt đối sẽ không uống rượu, ăn xong ta liền trở về, sẽ không làm loạn để liên lụy muội bị phạt..
Khương Ấu An lông mi run rẩy.
- Khương Cẩm Nam, ngươi nghe rõ đây, ngươi cùng ai ăn cơm đều không liên quan đến ta, còn có, ngươi có biết hay không, ngươi thật sự rất phiền.
Nói xong, Khương Ấu An liền đi nhanh tới phía cửa.
Khương Cẩm Nam đứng hình tại chỗ, không thể tin được.
- Khương Ấu An, muội chê ta phiền? Ta còn chưa chê muội dong dài đâu.. Muội muốn đi đâu vậy? Này, Khương Ấu An, muội đứng lại đó cho ta!
Khương Ấu An không chỉ không dừng lại, còn càng bước nhanh hơn.
Tiếng cười từ cửa bay tới.
- Thất tiểu thư, Phùng công tử nói chuyện thật buồn cười..
Một thiếu nữ mặc bộ váy dài thêu đầy hoa, mặt trái xoan, mày lá liễu, ánh mắt lóng lánh, miệng nhỏ như anh đào.
Từng động tác của nàng đều tản ra khí chất hoạt bát.
Người này là thất tiểu thư Khương gia, muội muội Khương Diệu Diệu song sinh của Khương Ấu An.
Theo sau Khương Diệu Diệu chính là nha hoàn hầu hạ nàng - Lục Hà.
Khương Diệu Diệu lúc nhìn thấy Khương Ấu An.
- Lục tỷ tỷ~
Khương Diệu Diệu đôi mắt to tròn, nét mặt biểu lộ tươi cười, bước nhanh lại gần, không cẩn thận thiếu chút nữa trẹo chân.
- Thất tiểu thư cẩn thận! - Lục Hà nhanh nhẹn đỡ lấy Khương Diệu Diệu.
Vừa lúc đó, có mấy người xuất hiện ở cửa, thấy Khương Diệu Diệu như vậy, bước thật nhanh chạy tới.