Khương Ấu An sờ đầu Khương Lạc, cười nói:
- Việc đọc sách là chuyện tốt, sau này muội có thời gian liền về nhà dạy Lạc nhi!
Khương Dương nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị.
- Ấu An, nếu ngươi ở vương phủ không được đối xử tử tế, hoặc là.. Dù sao cửa nhà chúng ta vĩnh viễn vì ngươi rộng mở, ngươi muốn trở về lúc nào cũng được!
- Ca ca, cảm ơn huynh. - Khương Ấu An cười tươi.
- Cảm ơn gì chứ, ngươi là muội muội của ta mà! - Khương Dương gãi gãi cằm, cười lớn.
Khương Dương muốn đi chẻ củi, Khương Ấu An ở trong phòng dạy Khương Lạc.
- Lạc nhi, những chữ này có nghĩa là..
Nàng lưu ý ánh mắt của Khương Lạc, nếu có chữ nào giảng xong mà hắn dừng lại một thời gian, liền đại biểu cho hắn không hiểu, Khương Ấu An liền kiên nhẫn giảng lại cho hắn.
La thị làm một bàn đồ ăn lớn, một nửa đều là các món mà Khương Ấu An thích.
Sau khi ăn xong, Khương Phong Văn gọi Khương Ấu An đến thư phòng.
- Ấu An, ngày hôm qua ngươi bảo ta và thẩm thẩm ngươi cầm quần áo tới tiệm bán, đây là tiền bán, ngươi cầm lấy đi.
Khương Phong Văn đem túi tiền đặt vào trong tay Khương Ấu An.
Khương Ấu An dở khóc dở cười.
- Tam thúc, túi tiền này chắc không phải là tất cả bán được đi?
Tam thúc mà nàng yêu quý, sao lại làm ra chuyện đưa tiền trợ cấp như này chứ.
Rõ ràng Khương gia là đại thương nhân của kinh thành, sau khi nàng trở về Khương gia, tam thúc đây là sợ nàng không có đủ bạc để tiêu sao, kỳ thật sống gian nan, không đủ là nhà tam thúc mới đúng chứ.
- Ngươi ở vương phủ, có chuyện gì vẫn cần có người giúp, số tiền này ngươi cứ cầm đi!
Khương Ấu An lắc đầu.
- Tam thúc, người cầm tiền này mua vải tốt để dệt quần áo đi, lại thuê thêm hai người làm công đáng tin cậy nữa.
Khương Phong Văn không hiểu.
Khương Ấu An đem suy nghĩ của mình nói cho Khương Phong Văn nghe.
Nàng tính đem trong cửa hàng trang hoàng lại một lượt.
Kiếp trước nàng luyện ra một tay tay nghề may vá tinh tế, các loại thêu thùa không nói, hiện giờ nàng chỉ cần chú ý tới các kiểu dáng quần áo thịnh hành trong kinh thành, lại kết hợp với thẩm mỹ của thời hiện đại, nhất định có thể làm ra trang phục hấp dẫn mọi người.
Nàng cần tiền, nhà tam thúc cũng cần.
Huống hồ, nàng còn phải tính toán, chuẩn bị đường lui trước cho tương lai.
Nếu như Mặc Phù Bạch sau này vẫn đi lên con đường làm boss phản diện, toàn bộ khắp nơi trên Diệu Quốc chắc chắn lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cho nên nàng muốn chuẩn bị trước chút tiền, đến lúc ấy cùng nhà tam thúc tam thẩm rời khỏi Diệu Quốc!
Đương nhiên, chuyện này nàng cũng không thể nói cho tam thúc nghe.
Khương Phong Văn nhớ tới mấy bộ quần áo treo ở trong tiệm ngày hôm qua, thu hút tới không ít khách nhân, đều khen kiểu dáng quần áo mà Ấu An làm đẹp, tay nghề thêu thùa cũng tinh vi, còn tranh nhau mua.
Thấy tam thúc không nói gì, Khương Ấu An cười nói:
- Nếu ngày nào đó, vương phủ đuổi con đi, con cũng có thể tự nuôi sống chính mình!
Khương Phong Văn không chút suy nghĩ.
- Nhà chúng ta nuôi con!
Khương Ấu An nghe vậy cười rất tươi, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp đến lạ.
Sau khi cùng tam thúc thảo luận chi tiết mọi việc xong, Khương Ấu An cũng thấy thời gian không sai biệt lắm, nàng nên trở về vương phủ rồi.
Từ ngõ nhỏ đi ra, Khương Ấu An nghĩ thầm, nếu việc đầu tiên là kiếm được tiền, vẫn nên bảo tam thúc đổi nhà lớn hơn đi.
Tiền tích góp là để hưởng thụ mà.
Đi đến đầu ngõ, nàng đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng.
Một thân bạch ngọc, phong tư trác tuyệt.
Thân hình cùng với khí chất toát ra xung quanh khiến cho người ta mười phần thấy an tâm.
Nụ cười Khương Ấu An dần dần biến mất.
Nhưng vẫn là cười nhạt, chỉ là trong mắt không hề dao động.
- Ấu An.
Khương Khải chậm rãi lên tiếng.
Khương Ấu An đi tới hướng của Khương Khải.
Khương Khải cứ như vậy nhìn Khương Ấu An đi tới, mà hắn cũng muốn mở miệng..
Chỉ là..
Khương Ấu An vậy mà lại đi qua hắn.
Khương Khải thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên.
- Ta mời muội về Khương gia, muội cũng không về?
Khương Ấu An cũng không mở miệng.
Bước chân không ngừng.
Khương Khải không xoay người lại, lại nghe được tiếng bước chân kia dần dần nhỏ lại, lại lần nữa mở miệng nói:
- Vì sao lại muốn làm loạn?
Khương Ấu An ngừng lại.
Lúc này, Khương Khải mới quay đầu.
Khương Ấu An cũng ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.
Nàng không gắt gỏng, không nóng tính, nói:
- Ngươi hỏi ta vì sao? Sao ngươi không đi hỏi người Khương gia vì sao?
Khương Khải nhíu mày.
- Là bởi vì hôm qua muội về Khương gia xung đột cùng tiểu thất? Muội động thủ đánh tiểu thất, còn chưa nguôi giận? Ấu An, mới qua mấy ngày ngắn ngủi, sao muội lại trở nên thành gây sự như vậy.
Khương Ấu An thấp giọng cười khẽ một chút.
Nàng cất bước, làn váy ở giữa không trung bay lên, xoay một vòng.
Không hề nhìn Khương Khải một cái.
Liền lên xe ngựa, rời đi.
Khương Khải nhìn xe ngựa dần dần đi xa, khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng.
Xe ngựa đến Thần Nam Vương phủ.
Sau khi dừng lại.
Trong xe ngựa, Khương Ấu An cười lạnh một tiếng.
- Vì sao?
Nàng lắc đầu, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Cao thị vệ đứng trước cửa lớn vương phủ.
- Thế tử gia bảo ngài đến thư phòng một chuyến.
Cao thị vệ thấy biểu tình vui sướиɠ của Khương Ấu An khi thấy người gặp họa.
Khương Ấu An về phòng của mình một chuyến.
Khi vào thư phòng, Mặc Phù Bạch đang thưởng thức ngọc bội song ngư bạch chi cầm trong tay, hắn ngẩng mặt, lãnh đạm nhìn Khương Ấu An một cái.
Khương Ấu An ngoan ngoãn hành lễ.
- Thế tử điện hạ.
Mặc Phù Bạch thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức ngọc bội, như kiểu trong thư phòng chỉ có một mình hắn.
Khương Ấu An cũng không lên tiếng, nàng móc ra hộp hương mới vừa rồi lấy từ trong viện, đi đến lư hương, Ấn An lẳng lặng đổi hương lại, thao tác nhuần nhuyễn.
Mặc Phù Bạch chậm rãi ngước mắt, mắt phượng đen nhánh như mực của hắn nhìn nàng chăm chú, sau khi nàng đổi hương xong, khép lư hương lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn mới vang lên.
- Thoải mái không?
Khương Ấu An đứng đối diện, ánh mắt trong vắt của nàng chớp chớp, nghiêm túc gật đầu.
- Thoải mái, thực sự rất thoải mái.
Đột nhiên, thư phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Khương Ấu An lúc này mới phản ứng lại, vừa xong mình cùng Mặc Phù Bạch nói chuyện, có chút kỳ quái..
Nàng rũ mắt.
Một hồi lâu, Mặc Phù Bạch lại lần nữa mở miệng:
- Ngươi làm ra chuyện này, thế nhưng thật sự kinh thế hãi hùng.
- Còn tốt, còn tốt..
Khương Ấu An trong lòng chửi thầm.
Chuyện về sau ngươi làm mới đáng cưng là kinh thế hãi hùng.
- Ừm?
Khương Ấu An liếc nhìn vị trí chén trà mà mình mang đến, đã được uống gần hết.
Trên khuôn mặt nhỏ của nàng, bên má hai cái lúm đồng tiền cũng hiện ra, đáy mắt dường như có ngàn vạn bông hoa đang nở rực rỡ.
- Thế tử điện hạ, trà hợp khẩu vị của ngươi sao?
Mặc Phù Bạch ánh mắt sâu thẳm, không có lập tức đáp lời.
Sau một lúc lâu, hắn mới hừ nhẹ một tiếng.
- Bổn thế tử không phải ca ca ngươi.
Ngụ ý, không phải chỉ vài chén trà là có thể lấy lòng hắn.
Khương Ấu An cười nhẹ, mi mắt cong lên.
- Đúng vậy, Thế tử điện hạ vừa nhìn liền biết không phải loại che không ấm người.
Mặc Phù Bạch:.
Mặc Phù Bạch dời ánh mắt, hừ nói:
- Đúng là không biết ăn nói.
Khương Ấu An không nói gì.
Thực ra, khi nàng quyết định về nhà tam thúc, liền tự hỏi Mặc Phù Bạch sẽ có phản ứng gì.
Tuy nói sau này ở chung, nàng phát hiện hắn không có quá mức máu lạnh như trong sách miêu tả, nhưng rốt cuộc sau một thời gian ở chung, trong lòng nàng vẫn không rõ tiêu chuẩn của hắn là gì.
Nhưng tạm thời bây giờ, nàng biết.
Hắn cũng không có bất thường cáu gắt.
- Chuyện ở vương phủ cũng không phải ngươi không đúng.
Mặc Phù Bạch liếc mắt nhìn hương bay ra từ lư hương sứ bạch ngọc cốt.
Khương Ấu An hiểu rõ ý trong lời hắn nói.
Nàng nhấp khẩn môi, nhịn cười, nói năng có khí phách, nhấn mạnh phụ họa:
- Thế tử điện hạ dạy phải!