Chương 48

Tô Việt bước lên từng bậc thang, chậm rãi đi đến trước cửa, cậu theo bản năng mà nâng tay lên, muốn nhẹ nhàng gõ cửa, thực hiện lễ nghi của một người trong thời đại văn minh, nhưng suy nghĩ lại cậu vẫn là bỏ qua hành động lịch sự này.

Trước kia khi chưa tốt nghiệp, ra ngoài hoàn thành một số nhiệm vụ sinh tử, khi quay trở về chỉ còn dư lại nửa cái mạng là bộ dạng gì?

Tô Việt nhấc chân đá bay cánh cửa không biết đã đổi bao nhiêu lần, ôm ý xấu muốn đá hư một cánh cửa sẽ làm tiêu hao một ít ngân sách của Bộ vũ trang, cậu bước vào giống như đang bước qua cửa địa ngục.

Trung tâm bồi dưỡng nhân tài, là cơ cấu đào tạo ra nhân tài trực thuộc Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc, cũng là cơ quan phúc lợi nhận nuôi trẻ, bên trong thu nhận và nuôi dưỡng rất nhiều những đứa trẻ đáng thương đã mất cả cha lẫn mẹ, không thân không thích.

Bọn họ có cuộc sống yên ổn và khỏe mạnh ở đây, vui sướиɠ hạnh phúc mà trưởng thành, đồng thời với sự siêng năng nghiêm túc dạy dỗ của giáo sư Chu, bọn họ phấn đấu trở thành một người hữu ích cho Đế quốc.

Ví dụ như tử sĩ, nằm vùng, kẻ ám sát, vệ sĩ v.v...

Mỗi một lần đều có học viên ưu tú tốt nghiệp, mỗi một lần cũng sẽ nghênh đón mẻ máu mới, năm này sang năm nọ, không ngừng phát triển. Vì để duy trì ý thức cạnh tranh của mọi người, trung tâm bồi dưỡng nhân tài đã dùng chế độ đào thải, cuối cùng trong vài người đã tốt nghiệp sẽ chọn ra con dê đầu đàn.

Mà truyền kỳ nhất trong đó, chính là lần Tô Việt đứng đầu.

Cậu bước vào trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhìn thấy rất nhiều người đeo thiết bị hạn chế, có trẻ nhỏ, có thiếu niên, cũng có người lớn. Cổ, cổ tay, cổ chân, eo của họ đều bị mang vòng sắt, kim loại lạnh băng kề sát lên làn da non nớt của họ, chỉ cần họ làm ra hành động không phù hợp hoặc thốt ra lời không phù hợp, những chiếc vòng kim loại này sẽ lập tức bị nhiễm điện, dạy dỗ từng người một trong bọn họ.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là truyenhdt.com! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on truyenhdt.com https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Tên xui xẻo trước đây tiếp nhận vị trí của giáo sư Chu, chính vì lơ là cảnh giác, cảm thấy những con chó này đã bị thuần phục, lại không ngờ rằng một số ít thà bị điện giật, cũng muốn nhào về phía hắn cắn xé một miếng thịt.

Tô Việt sẽ không phạm sai lầm như vậy, sau khi tiến vào trước tiên cậu nắm lấy điều khiển từ xa trong tay, giơ cao, ý bảo nếu có vấn đề cái nút sẽ lập tức được ấn xuống, nút cậu ấn chính là nút "xử lý tất cả".

Một người phạm sai lầm, mọi người cùng gánh.

Quả nhiên, không có ai nhào về phía cậu, nhưng đều nhìn chằm chằm cậu từ xa, vẻ mặt rất tệ, đôi mắt đầy hung ác.

Vài tên nhân viên công tác tự khóa trong phòng an toàn thấy thế vội vàng mở ra cánh cửa đã đóng bấy lâu, chạy đến ồn ào kêu trời khóc đất, bọn họ sớm đã thu được tiếng gió qua máy truyền tin, lúc này vội vàng cảm tạ Tô Việt.

Nhiều năm trôi qua, nhân viên công tác đã thay đổi vài lượt, tất cả đều là gương mặt mới, Tô Việt không quen biết một ai.

"Thật tốt khi phó bộ trưởng Tô đã đến, từ khi giáo sư Chu không ở đây, những người này liền bắt đầu không nghe quản giáo, rất nhiều lần ra tay với chúng tôi."

"Nếu không phải kịp thời núp đi, sợ là chúng tôi đều không đợi được phó bộ trưởng Tô đến ứng cứu."

"Những cây non này quá khó trồng, nhìn ra được có thể thành mầm độc, tôi đề nghị nhổ hết mầm bệnh, tránh cho tổn hại đến những mầm khỏe mạnh."

Nhóm nhân viên công tác một bên lén nhìn sắc mặt Tô Việt, một bên dõng dạc lên tiếng.

Bọn họ biết bộ trưởng Tiêu đang ở bên ngoài, cũng biết Tô Việt lần này đến đây là để thể hiện thái độ với Bộ vũ trang, cách lập công tốt nhất là cứu viện, cho nên bọn họ không sợ Tô Việt sẽ thiên vị người của trung tâm bồi dưỡng nhân tài, ngược lại càng tự tin hơn.

Tô Việt nhìn sắc mặt của nhóm người này, đột nhiên cảm thấy trước đó bọn họ thủ thế kéo dài hơi tàn cho chính mình, thật sự có chút đáng thương lại buồn cười.

Cậu hạ giọng quan tâm hỏi: "Mọi người đều không sao đi, sao lại thành ra chật vật như vậy, đúng là không có tính người mà."

Có một người đàn ông mặt rỗ vươn dài cổ nhìn xung quanh, chỉ vào một thanh niên tóc đỏ nói: "Phó bộ trưởng Tô, chính là hắn đánh trọng thương người tiếp quản trước, tôi đề nghị cậu lấy hắn làm gương, như vậy cũng tiện cho chúng ta triển khai công việc tiếp theo."

Tô Việt nhìn theo tay hắn, nhìn thấy đối diện là một người quen, tuy rằng không có vẻ muốn đến gần, nhưng lại giống như muốn ném một quả bom siêu bạo sang đây.

Cậu hơi mỉm cười, nói: "Tôi biết rồi, các người bị tập kích cũng là do hắn cầm đầu?"

Tên đàn ông mặt rỗ dùng sức gật đầu, cắn răng nói: "Những người khác cũng tham gia không ít, chỉ là hắn xông ra trước nhất, ỷ vào chiến lực cao làm xằng làm bậy, làm loạn trật tự."

Tô Việt gật đầu, đồng ý: "Anh nói không sai, việc này hắn làm không đúng."

Tên mặt rỗ vui mừng, lại nói: "Phó bộ trưởng Tô, cậu tính xử lý hắn như thế nào, tôi có thể làm trợ thủ cho cậu không?"

Hắn vui sướиɠ khi người gặp họa nói tiếp: "Tôi chờ đợi ngày này đã lâu, vẫn luôn không vừa mắt hắn, vốn dĩ giáo sư Chu đã đồng ý với tôi, cho tôi lấy hắn ra luyệ tập dạy học."

Tô Việt vỗ vỗ vai hắn, lại thuận miệng hỏi những người khác: "Các người thì sao? Muốn đứng tại chổ xem hay là muốn ra tay?"

Những người khác nhìn nhau, có thể vào nhận chức ở nơi này đều người cùng chung suy nghĩ, bọn họ đã khổ sở rất lâu vì không thể nhổ cái gai này, nay có cơ hội, lập tức hưng phấn vội vàng tự tiến cử.

Tô Việt không từ chối, nhưng bảo bọn họ ra ngoài nói với bộ trưởng Tiêu trước rồi quay lại, tránh cho nói cậu làm việc không tốt, người cũng không thể cứu.

Tên mặt rỗ là người đầu tiên đi ra ngoài, cũng là người đầu tiên quay lại, hắn giơ thiết bị ghi hình trong tay lên, nói: "Phó bộ trưởng Tô, đây là thiết bị phát sóng trực tiếp hiện đại nhất, bộ trưởng Tiêu bảo tôi mang vào cho ngài để thay thế những camera trong góc không quay đủ toàn diện, để cho mọi người đều nhìn thấy uy nghiêm và năng lực của tân nhiệm trung tâm bồi dưỡng nhân tài."

Tô Việt nhận thiết bị hiện đại này, thuần thục mở ra và bố trí, cameras nhắm ngay vào những người đó.

Tên mặt rỗ: "?"

Hắn có lòng nhắc nhở: "Phó bộ trưởng Tô, màn hình của ngài ngược rồi, người bên ngoài đang nhìn, đừng để người chê cười."

Những người khác thầm cười trộm, quả nhiên là chó mặc quần áo người, gặp phải đồ cao cấp liền không biết dùng.

Tô Việt nhàn nhạt đáp: "Không lắp sai."

Cậu còn điều chỉnh một ít tham số, đem cameras điều chỉnh đến độ phân giải cao thích hợp, đảm bảo có thể thấy rõ từng sợi lông, sẽ không xuất hiện khả năng sai lệch hay giả tạo nào.

Cậu hướng về phía thanh niên khôi ngô tóc dài màu đỏ vẫy vẫy tay, nói: "Hồng Mao, lại đây."

Hà Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, không nói lời nào, hai tay rũ bên người, hơi siết chặt nắm đấm.

Tô Việt vẻ mặt không đổi lại hỏi: "Là tôi gọi sai sao, hay là anh đã đổi biệt hiệu rồi?"

Hà Ngôn nghiến răng, kéo xiềng xích nặng nề đi tới, hai nắm đấm dần dần siết chặt hơn, hắn quyết định khi đến gần sẽ đấm Tô Việt một cái trước, sau đó nhắc nhở cậu một chút biệt hiệu gọi là hồng nham (đá đỏ).

Những người khác cũng yên lặng vây quanh lại, đáy mặt bọn họ chứa đầy cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ, có bi ai, có căm ghét, có thương hại, ánh mắt nhìn về phía Tô Việt giống như nhìn thấy mặt trời trên cao bị dẫm vào vũng bùn, bị lăn thành một quả cầu phân.

Trong lúc Tô Việt bên trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài gặp lại nhóm người đã xa cách bấy lâu, Triệu Thanh nhận được tin nhắn trả lời của đoàn trưởng tiền nhiệm.

Anh vốn tưởng rằng dựa theo thời gian quy định phải chờ đến tuần sau, không ngờ sau khi Triệu Đình Uyên xem xong nội dung tin nhắn, lập tức trực tiếp gọi cho anh.

Khi Triệu Thanh ấn nút kết nối cuộc gọi, đã nhạy bén nhận ra phản ứng đặc biệt của Triệu Đình Uyên, anh âm thầm suy đoán, chẳng lẽ nhiệm vụ thanh trừng năm đó ở Nam Tinh thật sự có nghi vấn?

Triệu Thanh được Triệu Đình Uyên nhận làm con nuôi, cũng là một tay ông nuôi dưỡng anh thành người kế vị, trước mặt ông Triệu Thanh trước sau như một luôn giữ sự tôn trọng của một vãn bối.

Triệu Thanh nói: "Chú Triệu, đã lâu không liên hệ, xin lỗi đã làm phiền sự tĩnh dưỡng của ngài."

Triệu Đình Uyên tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng cũng không phải một ông già, giọng nói của ông trầm thấp lôi cuốn, nói: "Mỗi dịp tết con đều sẽ đến thăm một người về hưu như ta, an ủi ông chú già cô đơn một mình, con vẫn luôn có lòng như thế, không cần nói lời khách sáo với ta."

Triệu Thanh không có ý thả lỏng, trước sau vẫn duy trì sự tôn trọng đối với vị đoàn trưởng tiền nhiệm, thuật lại một lần nữa sự tình mà mình đã điều tra được.

Triệu Đình Uyên bất đắc dĩ cười mắng vài câu, đột nhiên đổi giọng hỏi: "Sao con lại quan tâm đến những hồ sơ trước đây như thế, ta thậm chí còn không thể nhớ chuyện đã xảy ra cách đây bao nhiêu năm."

Triệu Thanh cười khổ đáp: "Ám Nha vừa có một người lính đánh thuê đến tình cờ lại là đời sau của những người đã bị thanh trừng, cậu đang điều tra cái chết của cha mẹ và phát hiện ra điều này, con cũng không thể bỏ mặc, liền mặt dày đến tìm ngài, hy vọng ngài có thể giúp đỡ giải thích vài điểm nghi vấn."

Triệu Đình Uyên thở dài, mở miệng nói: "Việc này khó nói lắm, bên phía Nam Tinh có không ít nhiệm vụ tương tự, tiết kiệm sức lực và thời gian mà thù lao lại cao, Ám Nha lần lượt làm một ít, tất cả thành viên đều có phần, ngay cả sữa tã của con ngày ấy cũng là tiền từ những nhiệm vụ ấy mà có."

Triệu Thanh dò hỏi: "Những người đó có bị xử đúng tội không? Ý của con là, nguyên nhân họ bị xử là gì?"

Triệu Đình Uyên trầm ngâm một hồi lâu, mới nói: "Con biết quy tắc của ta, liên quan đến vấn đề cơ mật chỉ có thể gặp mặt nói, tìm thời gian đến chổ ta một chuyến đi, mang cả người mới kia đến, ta sẽ cho các con câu trả lời."

Triệu Thanh không chút do dự đáp lời, hơn nữa còn hẹn thời gian, việc này không nên chậm trễ, ngày mai anh sẽ cùng Anh Vũ xuất phát.

Triệu Đình Uyên chuẩn bị cúp máy, lại như nhớ đến điều gì, thuận miệng hỏi một câu: "Có thể lừa tên lính mới đó không? Nếu không con tùy tiện tìm một lý do xử lý hắn, như vậy cũng đỡ phí thời gian đi một chuyến của con."

Triệu Thanh ngẩn người một chút, anh nói: "Chú Triệu, ngài đừng đùa, dù thế nào cũng đều là người Ám Nha, con có thể giải thích nguyên nhân cho cậu ấy hiểu, con sẽ để cậu ấy tự mình điều tra những bí mật kia, đừng ảnh hưởng đến nhiệm vụ hằng ngày là được."

Triệu Đình Uyên thâm sâu nói: "Con đối với người mới này thật khoan dung, thường khi phải đối phó với những yếu tố rủi ro như vậy, con đều sẽ dứt khoát bóp chết trước khi nó sinh sôi, chẳng lẽ lúc này còn đợi hắn chủ động ra tay, con mới phát động phản kích?"

Ông không nhẹ không nặng đánh vào đoàn trưởng đương nhiệm, nói: "Vì nhân từ mà rơi vào trạng thái bị động, không phù hợp với địa vị và thân phận của con, cũng có lỗi với trách nhiệm và công việc con đang mang trên lưng, Triệu Thanh, tuy nói Ám Nha hiện tại là binh đoàn của con, nhưng cũng nên chú ý hơn đến công tác quản lý, đừng làm cho lão già về hưu như chúng ta phải thất vọng."

Sắc mặt Triệu Thanh không đổi, chừng mực trả lời: "Chú Triệu, con đã biết, ngài yên tâm, con sẽ không làm ra chuyện gây bất lợi cho Ám Nha."

Triệu Đình Uyên cúp máy, lẳng lặng ngồi trên ghế bập bênh nhìn ánh mặt trời và cây ăn trái trong viện, thở dài cho cuộc sống về hưu an nhàn yên tĩnh như vậy lại sắp bị một ít râu ria phá hủy, còn phải xử lý một số người râu ria còn sót lại.