Chu Lập Ngôn cầm cây roi da có vảy gai màu đen quen dùng hằng ngày, thong thả đi vào bên trong đại sảnh, nơi phát ra hơi thở lộng lẫy, xa hoa, nơi đó đã tụ tập không ít người.
Rất nhiều người đều không biết rằng, ở tầng bảy dưới tầng hầm của khách sạn Đế Quốc có một tiệc sảnh được trang trí vô cùng tinh xảo và độc đáo, ở giữa đại sảnh có một đài quan sát cao khoảng 2m, thường xuyên sẽ mời riêng khách quý đến biểu diễn và triển lãm.
Xung quanh đại sảnh có những hành lang rất dài, có thể dẫn đến các phòng khác nhau, hầu hết là phòng nghỉ cho người chơi ở riêng với đồ chơi của mình.
Chu Lập Ngôn là khách quen ở đây, ông có một vị trí đặc biệt của riêng mình, thân là một Phó bộ trưởng Bộ vũ trang, người phụ trách trung tâm bồi dưỡng nhân tài, bên ngoài biết đến với hai thân phận.
Một mặt là người dân bình thường, làm trong ngành giáo dục, gia thế trong sạch, tố chất gọn gàng, mặt khác là người chơi nổi danh trong các bữa tiệc, bởi lối chơi đa dạng, kỹ thuật cao siêu, dung mạo lại nho nhã xinh đẹp, nên được rất nhiều người sùng bái.
Chu Lập Ngôn vừa ngồi xuống, liền có người chạy đến ân cần chào hỏi, đa số đều là người chơi lâu năm có quen biết nhau.
Vương Tường, người giám sát ở đây, cười tủm tỉm nói: "Chu lão sư, lâu rồi không gặp, không ngờ hôm nay hân hạnh được ngài đại giá quang lâm, rất nhiều người mới đang chờ ngài lên sân khấu đó."
Chu Lập Ngôn dè dặt nâng cằm, nói: "Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây xem xem, tôi có một vài vật mới muốn giao lưu cùng mọi người, nếu có chổ nào không tốt mong mọi người bỏ qua."
Một người chơi may mắn được đi theo người giám sát vội vàng nịnh hót nói: "Chu lão sư quá khiêm tốn rồi, chúng ta đều mong chờ được xem kiệt tác mới nhất của ngài."
Nói xong hắn nhịn không được nhìn vài lần hai món đồ chơi đã đi theo Chu Lập Ngôn đến đây, đang đứng một bên ghế.
Nhìn ngoại hình xem ra đều là đàn ông trưởng thành, trong đó người mang mặt nạ đen có tố chất trung bình, nhưng có lẽ đã quỳ rất lâu trong phòng nghỉ, chân có chút run run, nhưng dáng người xem như không tồi, là một thứ có thể chơi được.
Mặt khác vị mang mặt nạ trắng lại không giống người bình thường, cho dù là cách một lớp mặt nạ hắn vẫn cảm nhận được một loại cảm giác áp bức khó có thể miêu tả.
Nhưng đó không phải loại táo bạo lỗ mãng hay là kiêu ngạo ngang ngược, mà là một loại cám dỗ muốn người ta phải tìm tòi nghiên cứu và chinh phục.
Người chơi mới ngơ ngác muốn đi qua sờ món đồ chơi, những người chơi lâu năm ở nơi này đều rất hào phóng, hầu hết đồ chơi ở đây đều có thể cùng sử dụng chung, ngay cả những người có tính độc chiếm tương đối mạnh, cũng sẽ cho phép người ngoài chạm vào một chút, nhân tiện thể hiện độ phục tùng và phản ứng của món đồ chơi.
Chỉ là tên người chơi mới không ngờ tới, hắn vừa duỗi tay ra người đeo mặt nạ trắng đã bước sang bên cạnh một bước, tránh sự đυ.ng chạm của hắn.
Người chơi mới ngây ra một lúc, cảm thấy thật mất mặt, hắn thẹn quá hóa giận, bất quá chỉ là một cái món đồ chơi mà thôi, làm sao dám tùy ý di chuyển khi chưa có chỉ thị của người chơi, này cũng quá không có giáo dưỡng.
Nếu Chu Lập Ngôn không dạy dỗ, hắn có thể dạy dỗ thay.
Người chơi mới quay đầu đi, trong lòng mang theo tính toán, cáo trạng: "Chu lão sư, món đồ chơi này của ngài hình như có chút không ổn, có lẽ cần phải sửa chữa một chút, nếu ngài không ngại, tôi vô cùng nguyện ý thực hiện điều đó thay ngài."
Hắn kiềm chế lửa giận trong lòng, Mao Toại tự đề cử mình*: "Tôi tên Ninh Tử Khúc vừa mới gia nhập nơi này không lâu, năng lực của tôi có hạn, so với Chu lão sư còn kém xa mười tám ngàn dặm, tuy nhiên may mắn được chọn là người chơi mới mạnh nhất, hy vọng Chu lão sư cho tôi một cơ hội thể hiện."
*Mao Toại tự đề cử mình: là một câu thành ngữ: Tự tin vào khả năng đảm đýőng trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốnChu Lập Ngôn cười như không cười. Nhìn tên người mới, không đáp lời, ngược lại là quản lý Vương vỗ vỗ bả vai Ninh Tử Khúc, cười nói: "Ninh tiên sinh, cậu là người mới tới nên không rõ, kia chính là tâm can bảo bối của Chu lão sư, đừng nói là một người mới như cậu, đến cả chúng tôi có giao tình thân thiết cũng không có ai được chạm vào cậu ta."
Ninh Tử Khúc ngơ ngác trợn tròn mắt, hắn không hiểu, hỏi: "Vì sao, món đồ chơi còn không phải là dùng để chơi sao?"
Quản lý Vương chế nhạo nói: "Vậy thì phải hỏi Chu lão sư, mỗi lần đều là một mình hưởng thụ, cũng chính là chúng ta chỉ có thể ngắm nhìn nó trên sân khấu."
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là truyenhdt.com! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp, xin hãy ủng hộ trang chính chủ ạ! by thauyn22 on truyenhdt.com https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)Chu Lập Ngôn vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: "Tô từ trước đến nay không thích người khác chạm vào, lần này tôi cố ý mang theo Tần lại đây, hắn có thể khiến cho các người đỡ nghiện."
Nghe thấy lời này của ông, nam nhân đeo mặt nạ đen càng thêm run rẩy.
Tần Vũ trong lòng không phục, hắn rõ ràng là đồ chơi tốt nhất, không chỉ có chiến lực cấp A, đánh, quỳ, tuổi trẻ lại nghe lời, dù thế nào cũng đều mạnh hơn so với Tô Việt bên cạnh.
Vì sao giáo sư Chu luôn thiên vị Tô Việt, là vì được ông cầm tay dạy bảo từ nhỏ sao? Rõ ràng là một con chó hoang nuôi không tốt, không bán đi đã chứng minh chủ nhận có lòng tốt rồi.
Ninh Tử Khúc thấy thế, liền đem lực chú ý đặt lên người đàn ông đeo mặt nạ đen, quả thật là một món đồ chơi chất lượng tốt, chỉ là không so sánh sẽ không có đau thương, đem một món đồ chơi chất lượng tốt đặt bên cạnh một món đồ chơi cao cấp, rất dễ làm người ta sinh ra cảm giác chênh lệch, cũng trở nên không còn hứng thú.
Ninh Tử Khúc cũng không mở miệng dò hỏi có thể chơi với mặt nạ đen được hay không, hắn chỉ khen Chu Lập Ngôn vài câu, miễn cưỡng nhìn mặt nạ trắng rồi quay về chổ ngồi.
Có rất nhiều người chơi mới cũng có phản ứng giống hắn, ngay cả một vài người chơi cũ cũng âm thầm thở dài, không ngờ đã mấy năm rồi vẫn không nhận được thông tin gì, không biết đến bao giờ Chu Lập Ngôn chơi chán rồi có thể bán lại cho bọn họ.
Vương Tường và Chu Lập Ngôn nâng ly rượu trong tay cụng nhẹ, hỏi: "Lát nữa ông muốn triển lãm thế nào, mang cái nào lên trước?"
Chu Lập Ngôn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rượu vào giúp cho đôi môi càng thêm hồng hào, ông vuốt lại mái tóc dài xoã trên vai, mang theo vài phần tùy ý và lười biếng nói: "Hai người cùng lên, tôi chuẩn bị đánh kép."
Vương Tường cười: "Vẫn là ông biết chơi, cần chuẩn bị cánh tay robot không?"
Chu Lập Ngôn đột nhiên sắc mặt cứng đờ, ông nói: "Không cần, gần đây tôi muốn tự mình ra tay."
Vương Tường gật gật đầu, tuổi tác của ông đã lớn dùng nhiều sức sẽ mệt, nhưng với người yêu thích dùng roi cổ xưa này, việc dùng cánh tay robot đánh sẽ không đủ cảm giác.
Chu Lập Ngôn ứng phó xong một vòng người quen, liền bắt đầu chuẩn bị lát nữa lên đài biểu diễn, hôm nay ông sẽ là người mở màn, người chủ trì đã lên đài hâm nóng bầu không khí.
Lúc này Tô Việt đột nhiên mở miệng nói: "Lão sư đang chuẩn bị cái gì? Khi nào thì định nói về chuyện ở Nam Tinh?"
Chu Lập Ngôn cũng không quay lại, bình tĩnh nói: "Chờ tôi tận hứng rồi sẽ kể chi tiết cho cậu."
Thế nào thì ông mới tận hứng?
Chu Lập Ngôn chắc chắn Tô Việt biết nên làm như thế nào, chỉ cần giống như trước đây ngoan ngoãn cởϊ áσ ra, để ông dạy dỗ thật tốt là được, dù sao cũng sẽ không để cho người khác chạm vào, làm ra vẻ gì chứ.
Cũng không cần biết tự trọng đến đâu, những cảm xúc không cần thiết đó vẫn nên hoàn toàn vứt bỏ mới đúng.
Tô Việt đối với việc này không có nghi ngờ gì, chỉ là nếu đã trọng sinh lại một lần, thì đời này nên làm chính mình tận hứng mới phải.
Như vậy, muốn tận hứng thế nào đây?
Đèn trong đại sảnh đã tắt, chỉ đặc biệt chiếu sáng ở khu vực khán đài, người chủ trì bước xuống trong tiếng vỗ tay như sấm, mời Chu Lập Ngôn lên đài biểu diễn tiết mục mở màn "Hắc bạch song đánh".
Chu Lập Ngôn đứng lên khỏi chổ ngồi, gật đầu chào mọi người, ôn tồn lễ độ bước dọc theo cầu thang lên đài biểu diễn.
Mặt khác hai món đồ chơi không có tư cách bước đi, người mang mặt nạ đen bắt đầu quỳ xuống, dùng đầu gối bước lên từng bước một, nhưng người mang mặt nạ trắng kia lại bình tĩnh bước đến phía dưới đài, nhẹ nhàng nhảy lên khán đài cao hơn 2m.
Mọi người ồ lên một tiếng, những người mới đến đều không hiểu chuyện gì, một vị khách quen liền phổ cập kiến thức, món đồ chơi kia gọi là Tô, thường chỉ khi bị đánh chịu không nổi mới chịu quỳ xuống Chu Lập Ngôn cũng không làm gì được cậu ta.
Ninh Tử Khúc nghe vậy càng động tâm, hắn thích loại rõ ràng đã hoàn toàn bị thuần phục, nhưng trong tiềm thức vẫn lưu lại một tia kiêu ngạo, đáng tiếc Chu lão sư không muốn từ bỏ những thứ yêu thích.
Bất quá người chơi có hứng thú với Tô rất nhiều, dù Chu Lập Ngôn có nhả ra, chỉ sợ cũng không đến lượt hắn ra giá.
Ninh Tử Khúc ngồi ngay ngắn, không rảnh lo đến món đồ chơi đang hầu hạ bên cạnh, đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên khán đài.
Vô số ánh mắt tụ họp lại một điểm, bọn họ nhìn Chu Lập Ngôn, nhìn cây roi trong tay ông, cũng nhìn hai món đồ chơi kia chuẩn bị tiếp nhận sự dạy dỗ của gã.
Tần Vũ đã quỳ gối trước mặt Chu Lập Ngôn bày sẵn tư thế, chỉ là dưới hàng trăm cặp mắt dòm ngó, hắn khó tránh khỏi có chút khó chịu, động tác và tư thế cũng trở nên dè dặt.
Tô Việt vẫn đứng ở vị trí cũ, nhắm mắt làm ngơ với những người xung quanh, phương thức này rất quen thuộc, đời trước cậu chính là khách quen, kể cả khi đang trong thời gian nằm vùng, thỉnh thoảng Chu Lập Ngôn vẫn sẽ đưa cậu đến đây.
Với danh từ hoa mỹ là: Tiếp nhận giáo dục.
Chu Lập Ngôn dùng khăn tay màu trắng lau chùi đôi bàn tay xinh đẹp của mình, lấy ra cây roi da tinh xảo, đi vòng quanh hai người vài vòng, rồi rất tự nhiên đứng bên cạnh họ.
Vương Tường nhấp một ngụm rượu, thảnh thơi cùng nhóm bạn bè nói: "Sắp bắt đầu rồi, roi đánh người của Chu lão sư đặc biệt đau."
Vừa dứt lời, một tiếng vang xé rách không khí, phần lưng Tần Vũ bị quất mạnh một roi, hắn không kịp phản ứng, gắt gao nhẫn nại.
Ngay sau đó hai roi, ba roi, lần này Tần Vũ cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ là đôi môi bị cắn đến bật máu.
Chu Lập Ngôn vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía Tô Việt bên cạnh, nhắc nhở: "Còn không đem quần áo cởi ra, đây cũng là vì cậu, bằng không vải dính vào miệng vết thương, đến khi gỡ xuống sẽ càng đau hơn."
Tô Việt cười cười, nói: "Không vội, vừa rồi không phải lão sư nói muốn tận hứng trước rồi mới nói chuyện chính sự sao?"
Chu Lập Ngôn nhíu mày: "Tôi cho rằng cậu đã hiểu rõ, cậu không có quyền đặt câu hay lựa chọn ở đây, có lẽ tôi đã quá buông lỏng cậu, cho cậu quá nhiều tự do đi."
Tô Việt cười nhạo một tiếng, cho cậu loại tự do gì vậy?
Đời trước cũng như vậy, rất nhiều lần gọi cậu trở về mắng chửi đánh đập là loại tự do đó sao?
Hay là loại tự do mà trước đây khi cậu đã thành công rút lui, lại bán đi thông tin các nhân của cậu, trơ mắt nhìn cậu chịu chết?
Chu Lập Ngôn vung lên một roi, có chút không kiên nhẫn, dưới đài mọi người cũng đã phát hiện sự trì trệ của buổi biểu diễn, tụm năm tụm ba chụm đầu ghé tai nhau.
Điều này khiến ông vô cùng nhục nhã.
"Qua đây, quỳ xuống!" Chu Lập Ngôn lại giơ tay lên quất mạnh một roi.
Ông mong rằng Tô Việt sẽ không dám tránh né hay phản kháng trước mặt bao nhiêu người như thế, lần đó ở Bộ vũ trang đến cả ông cũng không thể cứu được tên cấp dưới này, Bộ trưởng Tiêu muốn nhất định phải nghiêm trị không tha Tô Việt vì tội không tôn trọng cấp trên.
Tô Việt đúng thật là không né tránh, cậu chỉ dùng hai ngón tay thon dài, dễ như trở bàn tay bắt lấy đuôi roi, tùy ý dùng chút sức lực, cán roi liền rớt khỏi tay Chu Lập Ngôn, còn thuận tay tháo chiếc micro mini trên cổ áo ông, hơn nữa click mở chế độ che chắn.
Một bức tường không khí màu trắng bao phủ đài quan sát, giống như tấm màn trên sân khấu được kéo lại khi thay đổi người biểu diễn.
Dưới khán đài hiện lên vẻ kinh sợ, những người còn đang âm thầm bàn tán bỗng im bặt, bọn họ không dám tin mà nhìn lên khán đài, tuy rằng hiện tại thấy không rõ tình huống, nhưng vừa rồi rất rõ ràng món đồ chơi của Chu lão sư đã có ý phản kháng?
Đó chính là món đồ chơi đã được bồi dưỡng từ lâu, bất kể là thể xác hay tinh thần đều đã được thanh lọc một lần, dù cho vẫn còn lưu lại một chút ý thức của bản thân, cũng không thể phản chủ ngay tại chổ được.
Hay là nói, đây là một phần của buổi biểu diễn?
Đồng tử Chu Lập Ngôn chợt co chặt, đây không phải lần đầu Tô Việt giáp mặt phản kháng.
Trước đây ở quán cafe trên cây, ông đã cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ là ông quá tin vào bản lĩnh dạy người của bản thân, mà bị Tô Việt lừa dối qua.
Chu Lập Ngôn lại nhớ đến cảnh tượng mình thề thốt ở trước mặt Tiêu Viễn, không khỏi có chút ảo não.
Sớm biết như thế ông sẽ không cam đoan nói Tô Việt tuyệt đối sẽ không phản bội, hơn nữa cũng tuyệt đối không đứng gần Tô Việt như vậy trên khán đài, cũng tiến vào khoảng cách tấn công nguy hiểm như này.
Nhưng làm sao như thế được, Tô Việt sao có thể chống đối ông chứ?
Rõ ràng từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh cực đoan và đẫm máu, thiếu hụt cảm giác an toàn, chỉ có thể nhận được từ ông, nơi có thể cho cậu.
Năm đó Tô Việt đến trung tâm đào tạo một mình một đường thuận lợi tốt nghiệp với thành tích cao, hơn nữa còn đạp đổ hai đối thủ xuống vực sâu, với tư cách là thầy giáo của cậu, Đế Quốc rất ghi nhận và tán thưởng.
Dù cậu có tư chất phi thường như thế nào, văn võ song toàn như thế nào, một ngày là thầy, cả đời là chủ, đời này của Tô Việt xác định là đồ vật của Chu Lập Ngôn ông, ai cũng đều không thể cướp đi, bao gồm chính bản thân Tô Việt cũng không được.
Chu Lập Ngôn đạp một cước lên Tần Vũ đang quỳ, quát: "Ngăn cậu ta lại, tôi gọi cứu viện."
Chỉ cần dùng máy truyền tin phát một tín hiệu khẩn cấp, Bộ vũ trang sẽ lập tức nhận được, hơn nữa còn trong thời gian ngắn nhất sẽ đến hiện trường, đây cũng là nguyên nhân Chu Lập Ngôn không sợ hãi, dám đơn độc mang theo Tô Việt và Tần Vũ tham gia sự kiện lần này.
Thân là một phó bộ trưởng của Bộ vũ trang, giáo sư Chu sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh không có sức phản kháng.
Tần Vũ chịu đựng cơn đau ở lưng, không chút do dự ngăn lại Tô Việt ở trước mặt.
Hắn không khỏi lộ ra sát ý mãnh liệt, kinh ngạc tức giận đan xen gầm gừ: "Ngươi như vậy là thứ ngỗ ngược không vâng lời, căn bản không xứng nhận được sự ưu ái từ lão sư."
Tô Việt nhìn hắn một cái, nói: "K, có phải anh không nhớ rõ mình là ai không?"
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là truyenhdt.com! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp, xin hãy ủng hộ trang chính chủ ạ! by thauyn22 on truyenhdt.com https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)Tần Vũ rút ra một con dao nhọn được giấu trong áo, phản bác: "Người không nhớ rõ thân phận mình là ngươi mới đúng, sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa."
Tô Việt không thèm mắng hắn, nói: "Anh còn nhớ mình là sát thủ hạng ba trên Tinh Tế không?"
Tần Vũ tuy ngoài miệng tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ kẻ địch, hắn cẩn thận tới gần đối phương, thuận miệng trả lời: "Nói nhảm, ta còn nhớ rõ ngươi ở trước mặt Ám Nha còn cố ý gọi biệt hiệu của ta."
Tô Việt cười cười, trong quá trình giao thủ cậu nhanh chóng thì thầm vào tai hắn: "Tôi không chỉ gọi ra biệt hiệu của anh, tôi còn có thể nói được biệt hiệu của em gái anh, cô ấy là Q đúng không?"
Sắc mặt Tần Vũ thay đổi, trong nháy mắt tái nhợt đi, động tác cứ như vậy dưng lại vài giây, đột nhiên hét lên thảm thiết, ngồi xổm xuống dùng tay gãi đầu, tựa hồ đang điên cuồng nhớ lại gì đó.
Lúc này Tô Việt mới bớt chút thời gian đi về phía Chu Lập Ngôn, cậu nhìn giáo sư Chu đang không ngừng ấn máy truyền tin, ngữ khí ôn hòa nói: "Lão sư, có phải phát hiện ra không liên lạc được với Bộ vũ trang không?"
Chu Lập Ngôn trên trán đổ mồ hôi lạnh, tín hiệu bị chặn? Rốt cuộc Tô Việt muốn xuống tay với ông từ khi nào?
Đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Tô Việt không muốn sống nữa sao?
Bây giờ kêu cứu xung quanh đã không còn kịp, những người đó sẽ không tin thân phận của một giáo sư bình thường, sẽ là phó bộ trưởng Bộ vũ trang.
Hơn nữa loại tụ họp này vẫn luôn là bí mật và phi pháp, căn bản không dám thông báo, nếu đội hộ vệ của Tinh Tế phát hiện, thì thứ chờ đợi bọn họ chính là bị diệt trừ hoặc cuộc sống tù ngục dài hạn.
Chu Lập Ngôn cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nói: "Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng tư liệu có liên quan đến Nam Tinh, tôi sẽ lập tức cho cậu, cậu muốn biết cái gì tôi cũng sẽ không giấu giếm."
Tô Việt rất nhanh nhận được bộ tư liệu, quét qua vài lần xác định có giá trị, cậu hơi gật đầu, nói: "Tốt lắm, lão sư người thật thức thời."
Chu Lập Ngôn trong lòng thở nhẹ ra một hơi, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, ông hy vọng bộ trưởng Tiêu sẽ sớm phát hiện tình huống bất thường ở đây.
Tô Việt chậm rãi nói: "Chỉ là tôi có chút tò mò, thuốc khống chế ông dùng cho K có giống với loại trước đây tôi được tiêm định kỳ không?"
Đáy mắt Chu Lập Ngôn xẹt qua một tia kinh hoảng, ông đáp: "Làm sao cậu biết về thuốc khống chế, là ai, ai đã nói với cậu?"
Chẳng lẽ có kẻ đã phản bội Bộ vũ trang?
Tô Việt không giải thích nhiều lời, một người sống cả đời cho đến khi chết, nếu đến cả bản thân cũng hoàn toàn không hiểu rõ, thì đó đúng là một thất bại lớn.
Đáng tiếc cậu chỉ tra được nhờ số thuốc còn sót lại trên người, nhưng không tìm được nguồn gốc của thuốc, cũng tìm không thấy bất cứ manh mối hay chứng cứ nào.
Tô Việt nhíu mày: "Ông có tin trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn cả không?? Cho dù người bị hại đều đã chết, cũng khó chắc chắn rằng sẽ không có người từ cõi chết sống lại, quay lại báo thù."
"Người chết không đáng sợ, ta chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ tin điều này." Sắc mặt Chu Lập Ngôn đã xanh mét, ông tỉnh táo lại, chắc chắn nói: "Quả nhiên là vì tiêm thuốc quá thường xuyên dẫn đến hiệu quả không tốt, mới khiến ngươi dần dần mất khống chế."
Tô Việt hồi tưởng lại kiếp trước một chút, cũng là một quá trình như vậy, cậu càng ngày càng không thích phục tùng những sự sắp đặt vô lý.
Chu Lập Ngôn thấy Tô Việt không phản bác, không khỏi cảnh cáo: "Cho dù là thuốc trên người cậu bị mất hiệu lực, nhưng đã dùng một lượng lớn như vậy, bây giờ muốn dừng cũng đã quá muộn rồi."
"Giống như tình huống của cậu hiện tại, nếu lâu ngày không bổ sung thêm thuốc, sẽ dẫn đến cơ thể suy kiệt, vô phương cứu chữa."
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ biết nên chọn bên nào.
Tô Việt thở dài, cảm thán nói: "Phải không? Thật sự đáng sợ vậy sao."
Chu Lập Ngôn cho rằng mình đã bắt được nhược điểm của đối phương, thoáng đi lên phía trước vài bước, tay tùy ý đặt trong túi áo, mở miệng nói: "Không sao, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ giúp cậu xin đầy đủ liều thuốc."
Tô Việt nhìn ông hơi mỉm cười, đột nhiên cúi người về phía trước, rút ra một cây bút máy từ trong túi áo Chu Lập Ngôn.
Với thân thủ của giáo sư Chu, căn bản không phản ứng kịp, ông trơ mắt nhìn Tô Việt mở nắp bút, đâm thẳng vào cổ ông ta.
Tô Việt nhìn kim tiêm lộ ra sau khi tháo nắp bút, không chút do dự đẩy toàn bộ ống thuốc vào cơ thể Chu Lập Ngôn.
Chu Lập Ngôn hoàn toàn đơ cứng, làm sao Tô Việt biết bên trong bút máy là thuốc khống chế?
Đây là vật tuỳ thân thường được mang theo của ông, thuận tiện khi bổ sung thuốc, cũng là để phòng ngừa bất trắc.
Vừa rồi trong cái chớp mắt kia, vốn nên là ông đâm bút máy lên người Tô Việt, chỉ cần tiêm hết ống, liều lượng vừa đủ, cho dù không thể tẩy não khống chế, cũng có thể tạm thời làm suy giảm sức chiến đấu của Tô Việt, gia tăng khả năng chạy trốn của ông.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt hết thảy đều đảo lộn!
Đôi môi Chu Lập Ngôn run rẩy, muốn mở miệng xin tha, nhưng lại cảm thấy đầu óc trở nên tắc nghẽn, tư duy dần dần chậm lại, không cách nào tập trung lực chú ý.
Tô Việt nhìn ánh mắt của ông dần dần mê man, rành rọt thuật lại nội dung buổi biễu diễn trên khán đài, nói xong lại hỏi ông: "Nhớ kỹ chưa?"
Chu Lập Ngôn hốt hoảng: "Nhớ kỹ."
Tô Việt hài lòng gật đầu, nhặt chiếc micro mini của ông lên, một lần nữa kẹp lại trên cổ áo Chu Lập Ngôn, còn giúp đối phương chỉnh lại cổ áo, mở khóa chế độ che chắn, bức tường không khí trắng xung quanh dần biến mất.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên giáo sư Chu tự mình ra mắt, rất đáng để lưu giữ.
Tô Việt kéo Tần Vũ đang lâm vào hỗn loạn sang một bên, giương mắt nhìn Chu Lập Ngôn nói: "Vậy bắt đầu đi."
Bên dưới người xem không rõ trên khán đài rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, có vẻ như Chu lão sư cùng hai món đồ chơi của ông đã xảy ra xung đột, nhưng rất nhanh đã kết thúc, hiện tại là chuẩn bị tiết mục tiếp theo sao?
Mọi người một lần nữa bắt đầu lộ vẻ mong đợi, không ngờ giây tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy Chu Lập Ngôn cởi hết quần áo, quỳ gối, làm đủ các loại tư thế quyến rũ trên đài, nói ra rất nhiều lời tục tĩu ô ngôn uế ngữ.
Ông thậm chí còn bò đến bên tên đeo mặt nạ trắng, cọ xát ống quần đối phương, khẩn cầu nam nhân nâng tay, hung hăng quất ông mấy roi.
Quản lý Vương Tường ngồi gần nhất ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Chu Lập Ngôn còn có sở thích này, chẳng lẽ đây là tiết mục mới?
Hóa ra vừa rồi đồ chơi kia phản kháng chỉ là diễn mở màn, bây giờ mới tiến vào chủ đề chính, như thế mới thú vị.
Hoạt động trong câu lạc bộ này, người chơi có thể biến thành đồ chơi, còn đồ chơi có thể thăng chức thành người chơi, việc đổi vai cũng không phải việc hiếm thấy, đều là ngươi tình ta nguyện.
Chỉ là một người như Chu lão sư, lại để đồ chơi của mình động thủ, điều này lam cho Vương Tường cảm thấy vô cùng nể phục, cũng không biết bên dưới chiếc mặt nạ trắng kia là khuôn mặt tuấn mỹ đến mức nào.
Ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung lên người Chu Lập Ngôn, giáo sư Chu da thịt tinh tế, trắng trắng nộn nộn, nhìn rất ngon miệng, hơn nữa chuyện người chơi biến thành đồ chơi này, bản thân nó đã có giá trị xem rất cao, ngay cả người chủ trì cũng kích động không thôi.
Không hổ là tiết mục mở màn, màn trình diễn đúng là không giống người thường.
Tô Việt tay cầm roi da, tùy ý vung vài cái, liền nhìn thấy đám đồ chơi bên dưới ánh mắt sáng ngời, dường như rất muốn làm thế thân vào vị trí của Chu Lập Ngôn, thậm chí một số người chơi còn lộ vẻ thèm khát.
Tô Việt: "......"
Cậu đối với loại hoạt động này không có hứng thú, chuẩn bị rút lui, thì Tần Vũ cách đó không xa chợt nhào đến.
Hắn túm lấy cổ áo Tô Việt thấp giọng cầu xin: "Xin lỗi, tôi không nên ra tay với cậu, cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, cầu xin cậu cho tôi biết nơi ở của Q, em gái tôi đang ở đâu? Tôi đến đây kiếm tiền là để cho em ấy chữa bệnh, tại sao tôi lại quên mất em ấy đang ở đâu......"
Tô Việt bị hành động đột ngột làm rớt mặt nạ, gương mặt tuấn mỹ lộ ra dưới ánh đèn cực kỳ loá mắt, tuy nhiên động tác của Tô Việt cũng rất nhanh, cậu lập tức đeo lại mặt nạ, thầm nghĩ những người đó hẳn là không thể thấy rõ, nơi này vì hoàn cảnh đặc thù, nên cũng không lắp đặt camera giám sát.
Bên dưới khán đài vì vấn đề khoảng cách, hơn nữa động tác của Tô Việt quả thật quá nhanh, đúng thật không nhìn rõ được, chỉ là mơ hồ cảm thấy khuôn mặt kia chắc chắn sẽ có tác dụng hơn cả một số loại thuốc dùng trên giường.
Nhưng Họa Mi, người luôn nhìn chằm chằm vào khán đài, hơn nữa còn dùng loại camera cao cấp nhất của Tinh Tế vừa phát mình ra,đã nhanh tay chụp được một bưc ảnh với độ phân giải vô cùng cao.
Cô nhìn bức ảnh trân trối sửng sốt, tay run run khϊếp sợ ấn gửi đi, không đến một giây liền gửi đến trước mặt đoàn trưởng.
Hoạ mi: "......"
Tiêu rồi.
Triệu Thanh một bên xử lý công vụ, một bên xem hình ảnh Họa Mi vừa gửi đến.
Không ngờ K cùng người đàn ông tóc dài kia chơi đến là vui vẻ, nhìn có vẻ không liên quan gì đến Bộ vũ trang Đế Quốc, chỉ đơn thuần là một hoạt động câu lạc bộ bí mật.
Tình huống cụ thể cần phải điều tra thêm một bước, ít nhất mặt ngoài thì có thể xem như bình thường, điều duy nhất làm anh để ý chính là món đồ chơi mang mặt nạ trắng kia.
Không biết vì sao, Triệu Thanh không muốn nhìn thấy bộ dạng trở thành món đồ chơi cho người đánh giá của hắn, có lẽ là vì thân hình kia tương đối giống với người tronng lòng anh.
Bức tường không khí hiện lên, làm khán đài tạm thời bị gián đoạn, công việc của Triệu Thanh cũng sắp xử lý xong, thì Họa Mi lại gửi đến một bức ảnh mới.
Chế độ che chắn đã bị hủy, những người đó sẽ chơi thế nào, Triệu Thanh nhấp một ngụm cà phê, bấm mở bức ảnh, một gương mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc hiện lên trước mắt.
Trong tay Anh Vũ cầm một chiếc roi da tinh xảo, dưới chân là một người đàn ông tóc dài xoã trên vai, thân thể trần trụi như một món đồ chơi, trong tay còn đang nắm lấy người đeo mặt nạ đen.
Cậu trông uy phong lẫm lẫm, cảm giác áp bức vừa đủ, như một chủ nô trên hành tinh cổ đại đang trừng phạt nô ɭệ không nghe lời, lại như một người chơi cao cao tại thượng chuẩn bị thưởng thức món đồ chơi tối nay.
Triệu Thanh gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh, tay trái bóp nát ly cà phê.
Tô Việt để lại Chu Lập Ngôn cho đám khán giả như hổ rình mồi, cho dù đám người Vương Tường liên tục muốn giữ người lại, cậu cũng kiên quyết về sớm, vì thế mọi người chỉ còn cách tập trung lên lão sư của cậu.
Chu Lập Ngôn dưới tác dụng của thuốc, bắt đầu nói đủ thứ lời tục tĩu dụ dỗ đám người kia tiến hành nghiêm khắc dạy dỗ ông.
Các người chơi hưng phấn tiến tới, tuy răng không chấm mυ"ŧ được nam nhân mặt nạ trắng, nhưng là có thể chơi Chu lão sư một chút cũng không tồi.
Tô Việt giúp Tần Vũ tìm một nơi ẩn núp, nghỉ ngơi một thời gian, chờ cho lượng thuốc bên trong cơ thể giảm đi, một lần nữa khôi phục lý trí, thì sẽ lại đến gặp mặt trao đổi.
Cậu nhắc nhở: "Tôi không biết em gái anh ở đâu, nhưng anh hẳn là đã có suy nghĩ. Nếu cần giúp đỡ cứ nhắn cho tôi."
Tần Vũ cũng biết trạng thái của bản thân đang không tốt, có một số việc không thể nóng vội, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, theo như lời nhắc nhở, sau khi tác dụng của thuốc giảm đi ký ức sẽ dần dần khôi phục, hắn phải nhanh chóng suy nghĩ kỹ càng mới được.
Hắn đã bị lừa bán mạng cho Bộ vũ trang, vừa trao quyền lực, vừa không cần quan tâm đến tiền, ai có thể nghĩ đến bên trong lại có sự tình như vậy.
Nếu không phải Tô Việt ngăn lại, lo lắng nếu kéo dài lâu thời gian sẽ thu hút người của Bộ vũ trang đến, trì hoãn việc rút lui của họ, Tần Vũ thậm chí còn muốn kéo tấm thân nửa tàn phế làm thịt Chu Lập Ngôn trước.
Bất quá cẩn thận suy ngẫm lại, cho tên giáo sư Chu kia hưởng thụ đãi ngộ làm đồ chơi cũng tốt, miễn cho ông chết quá dễ dàng.
Tô Việt kết thúc nhiệm vụ hôm nay nhiệm vụ, đạt được mục tiêu đề ra, tâm tình có chút thoải mái. Về đến bên trong cứ điểm Ám Nha, đang chuẩn bị tắm gội sau đó sẽ đi đến nhà ăn ăn một chút thức ăn khuya, một đĩa hải sản nho nhỏ xem như chúc mừng một chút.
Không ngờ cậu còn chưa kịp về phòng, liền nghe thấy đoàn trưởng gọi cậu qua, nói có chuyện khẩn cấp.
Tô Việt chỉ có thể đến phòng Triệu Thanh trước một chuyến, khi cậu tiến vào phát hiện đèn không mở, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào làm ẩn hiện nội thất bên trong.
Triệu Thanh ngồi trong bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ biểu tình của đối phương, chỉ là khi mở miệng, âm thanh lạnh lùng như gió tuyết, lạnh lẽo thấu xương.
Triệu Thanh nói: "Hôm nay em đã làm gì?"
Tô Việt có chút nghi hoặc, chuyện này hông phải có thể tra trên ký lục sao, bất quá cậu cũng không nghỉ nhiều, thản nhiên trả lời: "Đến khu dân cư Bắc thành, nhận một nhiệm vụ tìm vật lương cao, đã thuận lợi hoàn thành."
Lính đánh thuê Tinh Tế, chỉ cần nhiệm vụ ở binh đoàn trống, thì có thể tiếp nhận bất kỳ cái nhiệm vụ nhỏ kỳ quái nào.
Triệu Thanh lẳng lặng nghe cậu giải thích nội dung nhiệm vụ cùng quá trình đã trải qua, trầm mặc một lúc lâu mới có thể phục hồi lại tâm tình đang dậy sóng, chậm rãi mở miệng hỏi: "Trong tay em đang cầm cái gì?"
Tô Việt cúi đầu, mới phát hiện trên đường chỉ lo lên kế hoạch cho hành động tiếp theo, quên mất trên tay còn xách theo một cái túi là quà tặng của Vương Tường, nghe nói là đồ xa xỉ phẩm.
Đựng bên ngoài bằng túi đựng quà, Tô Việt cũng lười giải thích rõ ràng, thuận miệng nói: "Không có gì, đi ngang qua một vài cửa hàng mua lặt vặt thôi."
Triệu Thanh nỗ lực tìm đề tài, anh không muốn đột nhiên nãy sinh xung đột với Anh Vũ bởi vì sở thích đặc thù của đối phương, thế nhưng lại đi cùng với kẻ địch là K, con mang theo tên đàn ông tóc dài kia.
Hành động như thế rất nguy hiểm, Anh Vũ không đề cập qua với ai chuyện này, kể cả anh, người đêm trước vẫn còn nồng nàn cũng không hay biết gì.
Hiển nhiên, lần này Anh Vũ đến khách sạn Đế Quốc không hề có chút đề phòng nào, lỡ như đây là cái bẫy do K đặt ra thì phải làm sao?
Một khi Anh Vũ bị bắt, sẽ có vô số địa ngục đang chờ đợi cậu.
Tuy rằng lúc ấy Triệu Thanh nhất định sẽ liều chết đi cứu, nhưng cũng không chắc chắn sẽ cứu người thành công, với một cái bẫy như vậy tránh được liền tránh, hà tất phải chịu nguy hiểm không cần thiết.
Triệu Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm một đề tài để tâm bình khí hòa, chuẩn bị đi từng bước chậm rãi tiến hành trò chuyện, anh nói: "Đồ lặt vặt gì, có thể nhìn xem không?"
Tô Việt cũng không biết Vương Tường đưa cái gì, mấy thứ này trước nay đều làm Chu Lập Ngôn chướng mắt, ông chưa từng mang về.
Nơi đó là nơi thu phí rất cao, họ sẽ tặng một vài xa xỉ phẩm linh tinh.
Tô Việt đem túi quà tặng mở ra trước mặt Triệu Thanh, từ bên trong lấy ra rất nhiều món đồ chơi tinh xảo đắt tiền.
Tô Việt: "......"
Động tác cũng không cần nhanh như vậy.
Mấy thứ này có kết cấu độc đáo, có cái gai nhọn, có cái rung, có cái tự xoay, một số còn yêu cầu cần chìa khoá để mở khoá, ngoài ra còn một ít nến và dây thừng.
Tô Việt trấn định tinh thần, lấy món cuối cùng từ dưới đáy ra một bộ áo ngủ mát mẻ khiến người ta muốn khinh bạc.
Trên dưới ba điểm đều không che được, phải nói là vô cùng tiết kiệm vải. Bạn có biết trang tr𝓾𝐲ện [ 𝒯rUm𝒯 r𝓾𝐲en﹒𝗩N ]
Cọng dây vô hình trong đầu cậu đứt phựt, những ký ức đã mất chợt ập đến đánh mạnh vào dây thần kinh của cậu.
Kiếp trước rõ ràng là cậu chủ động mua những món đồ này mới đúng, đời này cậu ngoan ngoãn, không còn đi thăm dò điểm mấu chốt của Triệu Thanh, mấy thứ này sao lại đổi phương thức mà lại chạy đến tay cậu?
Có cần phải chấp nhất đến mức phải đá đoàn trưởng của cậu bằng một chân không?
Tô Việt nín thở ngưng thần, lặng lẽ nhìn vào mắt Triệu Thanh.
Triệu Thanh biểu tình lạnh nhạt, khí thế hung dữ, giống như một con rắn độc chuẩn bị cắn cổ con mồi, cả người tỏa ra sát khí nồng nặc.
Điểm duy nhất khác với kiếp trước, là Triệu Thanh không lập tức tức giận mà động thủ, đây là cơ hội để Tô Việt mở miệng giải thích.
Cậu cố ý giải thích rõ ràng, rất thẳng thắn nói: "Tôi chỉ là muốn mua áo ngủ, những thứ đó đều là quà tặng, không phải muốn dùng trên người anh."
Lý do này đã được chứng minh ở kiếp trước, có tác dụng.
Triệu Thanh không chớp mắt nhìn cậu nửa ngày, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, tiến lên phía trước lấy bộ áo ngủ, xoay người tiến vào nhà vệ sinh.
Tô Việt: "?"
Một lát sau, Triệu Thanh bước ra, trên người mặc bộ áo ngủ kia, cả người phóng tún nằm trên giường.
Nửa ngồi nửa nằm, ánh mắt đảo qua những món đồ chơi ânh chưa bao giờ thấy, mở miệng gọi Anh Vũ đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh: "Muốn dùng cái gì đều được, tôi bồi em chơi."
Tô Việt không nghĩ tới đời này lại phát triển thành như thế, đoàn trưởng không tức giận sao? Không phẫn nộ sao? Không nghĩ muốn một chân đá cậu vào tường sao?
Cho dù hiện tại đã kịp giải thích rõ ràng, khác với đời trước, nhưng lúc đó Triệu Thanh cũng chỉ thay áo ngủ, chứ không cho cậu sử dụng những món đồ chơi nhỏ này.
Triệu Thanh thấy Anh Vũ vẫn không nhúc nhích, bộ dạng như thể không dám, không khỏi cười nhẹ một cái, nói: "Sợ cái gì, nếu em không thể sửa được cái thói xấu này, thì tôi sẽ miễn cưỡng một chút, không phải tốt hơn đi tìm bên ngoài sao."
"Chỉ là tôi không có kinh nghiệm, chỉ sợ rất khó phối hợp, em tùy ý dùng là được."
Tô Việt trầm mặc nhìn món đồ chơi trong tay, chính cậu cũng không biết dùng, công tắc mở ở đâu? Điều chỉnh như thế nào? Có bị rò điện không?
Tô Việt nghĩ nghĩ, vẫn là đem mấy thứ đồ vật đóng gói lại ném vào thùng rác.
Triệu Thanh thấy thế có hơi sửng sốt, nói: "Làm sao vậy?"
Tô Việt nhìn áo ngủ trên người đoàn trưởng vài lần, mới mở miệng nói: "Chạy bằng điện quá phiền phức, dùng tay vẫn thuận hơn."
Giống như đời trước cậu đem người đặt trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng mới rúc vào ổ chăn ấm áp, giống như hai người thân yêu nhất trên thế giới này.
Triệu Thanh có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Anh Vũ, có chuyện quan trọng đừng giấu tôi."
Tô Việt xoa nhẹ khóe mắt hơi phiếm hồng của đoàn trưởng, săn sóc nói: "Tôi không giấu anh chuyện gì quan trọng cả."
Những cái đó đều không phải chuyện gì quan trọng.
Chúc Mừng Năm Mới! Vạn Sự Như Ý! Cung Hỷ Phát Tài!Hôm nay là 24 tết, mình nghỉ tết rồi, mùng 10 mình mới vào làm lại, tôi đăng chương này xong nào đi làm tui mới làm edit lại nên mọi người sẽ chờ hơi lâu, đừng buồn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, ăn tết vui vẻ nha!