Chương 41

Giang Diệp: ?

Cô thoáng ngây người, mới đáp: "Đúng là tôi. Bạn là ai?".

"... Giang Trú", đối phương ngừng một chút, lặp lại lần nữa, "Giang Trú, bạn còn nhớ rõ cái tên này không?".

Trái tim của Hà Trú nảy lên.

Hắn dựa vào quỹ đạo trong mơ tìm Giang Diệp rất lâu mà chẳng có tin tức nào của cô.

Sau này, hắn cũng cố ý làm bản thân sốt để mơ lại một lần nhưng dù là sốt bao nhiêu lần, giấc mơ thật tới mức khiến hắn sợ hãi cũng chưa từng xuất hiện lại.

Nhưng từ đó về sau, hắn thường mơ thấy các giấc mơ khác nhau, mà trong tất cả các giấc mơ ấy, đều là Giang Diệp của lúc trước.

Thế nên dù là nhiều năm như vậy, hắn nghe được giọng của Giang Diệp cơ hồ là nháy mắt đã nhận ra.

Nhưng Giang Diệp ngơ một lúc, nỗ lực mãi mới nhớ ra trong sâu thẳm ký ức của mình, có một người như vậy.

Nhỡ thì đương nhiên là nhớ, chẳng qua.

Giang Diệp nghi ngờ nói, "Cậu chẳng phải đã sớm được nhận——".

Cô nhìn thoáng qua máy quay, nuốt hai chữ nhận nuôi về lại.

Hà Trú lập tức hiểu cô muốn nói gì: "Đúng vậy, cho nên bây giờ tớ nên là Hà Trú. Nhưng đêm nay trở về là bởi vì..."

"Ầy", Giang Diệp nhìn thoáng qua máy quay, nhanh chóng ngăn hắn nói tiếp: "Ngại quá Giang, à Hà Trù, bên này của tớ còn đang quay chương trình".

Giọng của cô nhẹ nhàng nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Máy quay đang ở đây, đừng nói chuyện cô nhi viện.

Đối phương như hiểu được, lại im lặng một lúc, gian nan cất lời: "... Quay chương trình sao?".

Giang Diệp nhìn về phía đối diện.

Nhân viên công tác vẫy tay ý bảo cô có thể nói.

Giang Diệp thuận miệng quảng cáo cho chương trình nhà mình: "Đúng vậy, quay 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》. Đây là show tuyển chọn hot nhất năm nay mà, chẳng lẽ cậu không xem à?".

"..."

Đầu bên kia lại im lặng một lúc, như là máy tính khởi động lại vậy, "... Show tuyển chọn?".

"Cậu không xem thật à? Quá đáng tiếc".

Giang Diệp tiếp tục tận chức tận trách mà quảng cáo, "Hiện tại xem còn kịp đó. Tớ biểu hiện rất khá, không bằng nói mau xem đi, 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》của chúng tớ rất đáng xem đo".

Dừng một chút, cô lại đùa, "Nhớ rõ là tới lúc ấy phải bầu phiếu cho tớ đấy".

Hà Trú: "..."

Hắn nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn chẳng thể nói thẳng với cô rằng hắn nằm mơ một giấc mơ về cô.

Không hề nghi ngờ rằng Giang Diệp sẽ thấy hắn bị bệnh điên.

Hà Trú lúc này mới ý thức được.

Chuyện hắn muốn tìm được Giang Diệp ngay từ khi bắt đầu đã chẳng có nghĩa lý gì rồi.

Bên kia, Lâm Tối đi qua phòng thu của Giang Diệp, ở ngoài cửa chờ cô đi cùng.

Giang Diệp nhìn ra ngoài cửa, lập tức nói, "A tớ phải đi rồi, giúp tớ nói với bà một câu năm mới vui vẻ nhé".

Cô định cúp máy, dừng một chút, như là cảm thấy làm vậy không quá lễ phép, vì thế bổ sung một câu, "Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ nhé, chào nha".

Giang Diệp nói xong bèn để điện thoại về, vẫy tay với nhân viên công tác rồi đi tìm Lâm Tối.

"Không phải chứ sao em gọi điện thoại lâu vậy", Lâm Tối đánh giá, liếc nhìn cô rồi chẹp một cái. "Đừng nói với chị em cũng cố ý lừa tình theo nha".

"Không có, sao có thể?', Giang Diệp chớp chớp mắt, rất vô tội, "Chị thấy em giống người như vậy à?".

.....

Bên kia, Hà Trú nghe đối phương cúp máy, sửng sốt hai giây rồi gọi lại.

Đầu bên kia chỉ còn giọng nữ lạnh tanh, "Điện thoại bạn gọi hiện không...".

Hà Trú rũ mắt xuống.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Năm mới vui vẻ".

....

Nhóm thực tập sinh gọi điện thoại xong rồi trở về ăn cơm tất niên.

Nhưng nhìn ra được, không ít thực tập sinh đã khóc khi gọi điện rồi.

Đôi mắt Đàm Mộng cũng hồng hồng.

Nhưng cô nàng không thừa nhận: "Tớ không khóc mà, tớ chỉ là bị gió thổi cay mắt thôi".

Giang Diệp chống cằm, như đang suy tư: "Từ phòng thu qua đây chỉ có hai cái hành lang, cửa sổ còn chẳng có lấy đâu ra gió?".

Đàm Mộng:....

Tức chết cô, Giang Diệp cố ý!

Bữa cơm tất niên đương nhiên là chỗ sủi cảo các cô vừa nói.

Giang Diệp tính rồi, chỉ ăn ba bốn cái rồi thôi.

Hơn nữa nói thật, có mấy thực tập sinh gói sủi cảo đúng là không còn lời nào để nói.

Giang Diệp gắp một chiếc sủi cảo to bằng cái bánh bao, rất nghi ngờ rằng vừa ròi Trình Chân cũng ném sản phẩm thất bại của cô nàng vào.

Ngay khi cắn vào, Giang Diệp thấy răng mình cắn phải cái gì cộm cộm.

Cô móc ra được một đồng xu từ cái sủi cảo.

"....?".

Đây là bất ngờ chương trình tặng à?

Giang Diệp: "Ai gói tiền xu?".

Cách đó không xa, có một thực tập sinh nhiệt tình giơ ta, "Là tớ gói".

Cô giải thích: "Đây là tập tục ở nhà tớ, ăn được sủi cảo có tiền xu thì người này năm sau sẽ vô cùng may mắn. Vậy mà được Giang Diệp gắp trúng rồi".

Thực tập sinh kia hiển nhiên cũng u mê Giang Diệp, giọng còn kích động hơn chính mình ăn được gấp trăm lần: "Tớ cũng may mắn quá đi!".

Thực tập sinh bên cạnh cười cô: "Hiện giờ còn ai gói sủi cảo có tiền xu chứ, ngốc qua đi mất".

Cô nàng tức giận nói: "Tớ thích đây! Làm sao!".

"Không sao nha", Giang Diệp lấy tiền xu ra, sau đó nói, "Kỳ thực khi còn nhỏ, ở quê tớ cũng có phong tục như vậy".

Đáng tiếc là lúc nhỏ, cô chẳng may mắn như vậy.

Mỗi năm cô nhi viện sẽ gói năm cái sủi cảo có tiền xu nhưng mười mấy năm qua cô chưa ăn được một lần nào.

Chẳng qua có một năm, bên cạnh cô có người ăn được, rửa sạch đồng xu rồi đưa cho cô, nói là làm quà mừng năm mới cho cô.

Bạn nhỏ ở cô nhi viện không có tài sản cá nhân linh tinh gì, đồng xu này có thể nói là quà tặng tốt nhất của người bạn nhỏ kia rồi.

Là ai nhỉ?

Giang Diệp nghĩ nghĩ, lại chẳng nhớ được.

Nếu nhớ không ra, cô cũng không để ý, chỉ nhận đồng xu, cười với thực tập sinh nọ, "Cảm ơn cậu nha".

....

Ăn xong cơm tất niên, tổ tiết mục còn cho các thực tập sinh bắn pháo hoa.

Các thực tập sinh lên sân thượng chờ đời.

"Không phải chứ tớ nói này, lạnh chết mất".

Các thực tập sinh chỉ có thể ngồi thành nhóm, sưởi ấm cho nhau, "Thật sự sẽ bắn pháo hoa sao?".

"Chương trình không lừa chúng ta chứ?".

"Vậy chúng ta lát nữa sẽ đi hành hung tập thể tổ chế tác".

"Đúng rồi, đúng rồi, lát bắn pháo hoa các cậu có ước không?".

"Đương nhiên ước chứ, hy vọng tớ có thể ở lại tới vòng tiếp theo".

"Aiz, nghĩ cũng đừng nghĩ, tết nhất đừng nói chuyện đau buồn như vậy".

Giang Diệp khá sợ lạnh.

Cho dù cô về phòng cầm áo phao lên, lúc này cũng bị lạnh buốt đỏ hai lỗ tai.

Cô không có chuyện gì làm nói chuyện phiếm với Lâm Tối, "Lát nữa chị có ước không?".

"Không", Lâm Tối chẳng do dự nói, "Quá ngốc".

Giang Diệp chớp chớp mắt: "Ồ".

"Em muốn hứa à?", Lâm Tối rất tiêu sái, "Chị đây nhường lời ước của mình cho em nha. Em ước hai cái, càng nhiều càng tốt nói không chừng còn có 1% thành công".

Giang Diệp: ....

"Dù sao, chị không tin. Em nói xem, mỗi ngày ông trời đều nghe nhiều nguyện vọng như vậy, thật sự một đám đấy có thể thành hiện thực được sao?".

Lâm Tối đè tay lên đầu gối, lòng bàn tay chống cằm, chẳng để ý cười cười, "Nếu là chị, chị nhất định sẽ cảm thấy sao con người lại ồn ào vậy chứ. Cho nên ấy, nếu thật sự nghĩ muốn cái gì, tự mình đi kiếm về là được. Chỉ hứa không thì có ích gì? Nếu ước mà thành thật, người ở trên toàn thế giới này không phải là có thể đạt được ước mơ của chính mình rồi à, cầu nguyện gì đó chính là một trong mười cái chẳng đáng tin nhất của con người".

Giang Diệp cười ra tiếng.

Lâm Tối nhìn cô: "Sao vậy?".

"Không có gì", Giang Diệp lại ngây thơ chớp mắt, "Em cảm thấy chị nói rất đúng".

Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, cũng không hẳn là như vậy.

Nếu cầu nguyện mà không linh nghiệm, vậy chuyện cô được trọng sinh chẳng phải là càng không đáng tin à?

Nếu ông trời đã nghe được lời ước của cô một lần, nghe thêm vài ước mơ khác cũng không phải là chuyện không thể.

Giang Diệp ngẩng đầu.

Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời đêm trong vắt, cả trời đầy sao.

Xung quanh cô là tiếng nói chuyện ríu rít của các thực tập sinh, có người đang nói về tương lai, cũng có người nói chuyện ngày mai, có người nói chuyện về quê nhà.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng vỗ tay của Trình Chân đang chơi trò vỗ tay với Đàm Mộng.

Trình Chân thua lần ba khiến Đàm Mộng tức tím người.

Có đôi khi cô cảm thấy, đời trước có phải chăng chỉ là một hồi ảo ảnh hư vô hay không.

Dù sao thì hiện tại cô đã tốt như vậy, lập tức trở nên hạnh phúc.

Nhưng nếu không có hết thảy ở đời trước, sao có được cô của đời này.

Giang Diệp nhìn bầu trời đầy sao, ở trong lòng lặng yên cầu nguyện cho bản hân.

Lát nữa cầu nguyện, cô sẽ cảm ơn ông trời trước, vì đã cho cô cơ hội trọng sinh này.

Rồi qua một năm mới, cô hy vọng có thể được đứng trên sân khấu lớn hơn nữa, được càng nhiều người biết đến hơn nữa.

Cô còn muốn đứng lâu một chút, đứng càng cao một chút.

Vậy mới không phụ lại cơ hội được trọng sinh này.

Không biết qua bao lâu, màn hình LED ở ký túc xá đối diện bỗng sáng lên.

Trên đó, bắt đầu hiện số đếm ngược.

Nhất thời, toàn bộ thực tập sinh đều đứng lên.

"Tới tới!".

"Lạnh chết tớ, cuối cùng cũng tới!".

Giang Diệp nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng khẽ cười ban biên tập đúng là phải làm nghi thức này.

Đã nói sẽ bắn pháo hoa, nhất định phải chờ tới rạng sáng mới bắn.

Sự hưng phấn của các thực tập sinh tăng vọt, cùng nhau đếm ngược.

"Năm ——" có một số trạm tỷ không về nhà ăn Tết, còn canh ở ngoài xưởng.

Các cô vừa chia xong bữa khuya, nhìn thấy màn hình LED sáng lên vội giục mấy người bên cạnh câm camera lên.

"Bốn ——"

Các bạn nhỏ ở trại trẻ mồ côi ngã trái ngã phải ngủ gật trước TV.

Hà Trú đắp chăn cho bọn trẻ xong, sau một mình ngồi ngơ ra trước TV.

Trong lòng hắn có một quyển album cũ, mở ra nhìn đúng là bức ảnh của mười năm trước.

"Ba ——".

Các fan đang thức đêm khống bình, bình chọn mệt mỏi, vội vàng tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua TV.

Người chủ tri liên hoan tiệc tối đang đếm ngược.

Các cô nhìn cô gái ở trên màn hình điện thoại, nghĩ tới mấy ngày trước con bé bị tủi thân, lập tức mở nick bỏ phiếu, nhất định phải đưa em ấy debut ở vị trí Center.

"Hai ——".

Mọi người ở khắp nơi trên ca nước vào giờ phút này không hẹn mà ngừng thở, ngưng thần.

"Một ——".

Pháo hoa màu hồng bay lên không trung.

Nhóm thực tập sinh đứng dưới ánh sao trời, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ngay tại khoảnh khắc thời gian điểm tới số 0, pháo hoa in lên đôi mắt họ cũng nổ ra thành từng mảnh sao trời đẹp nhất, lộng lẫy nhất.

Một năm mới đã tới.

Các cô ôm trong mình ước mơ, xông tới một tương lai mới.

Gương mặt các cô đỏ bừng, đôi mắt tỏa sáng, cùng giơ tay lên, hô to với những chùm pháo hoa trên bầu trời: "Năm mới vui vẻ!".

Chút tâm hự của edit: Sửa một lúc mười chương giờ nhìn đâu cũng thấy idol nhà mình, thứ 7 +2 và 10 chương bù cả tuần trước và này nhá, tui tính đúng mà nhỉ. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nhá!