Chương 2

Giang Diệp đọc lại thật kỹ lý lịch ở quá khứ của bản thân một lần nữa. Profile, ảnh chụp cá nhân và video tài năng của bản thân.

Thoạt nhìn không thấy có vấn đề gì.

Giang Diệp lại kéo lên trên, nhìn thoáng qua bối cảnh gia đình mình liệt kê.

Hiểu rồi.

Giang Diệp là cô nhi.

Từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, thẳng tới năm mười sáu tuổi mới rời đi.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô vốn muốn tìm việc làm kiếm sống, sau đó trùng hợp bị quản lý đầu tiên nhìn trúng, nói cô có tư chất làm idol, đưa cô tới Hàn Quốc học nhảy.

Không ngờ sau đó công ty do đấu trranh nội bộ mà tầng quản lý loạn thành nồi cháo. Cuối cùng quyết định bỏ bớt những thực tập sinh đang học ở Hàn.

Trong đó có Giang Diệp.

Tuy là bỏ đi nhưng hai năm trước đó công ty quản lý đối với cô không hề tệ. Đây cũng là lý do vì sao sau cô lại dễ dàng tin tưởng Giải trí Hải Thượng như vậy.

Tuy vậy, những phản ứng khi nhìn thấy bản lý lịch này sẽ là – Giang Diệp là thực tập sinh không có bối cảnh, không gia thế, xuất thân bần hàn, kinh nghiệm bình thường, lại chỉ có hai năm làm thực tập sinh.

Lý lịch như vậy thực sự quá mức bình thường.

Thế nên hẳn là lúc nhân viên công tác nhìn thấy liền không thèm mở video đi kèm với văn kiện, trực tiếp đánh rớt cô luôn.

Cũng đúng. Giang Diệp nghĩ nghĩ, rất hợp lý.

Đổi lại nếu cô là nhân viên công tác, chương trình lớn như vậy, cô cũng sẽ bỏ qua bản thân.

Đầu năm nay, nói là thực tập sinh tự do nhưng chỗ nào là thực tập sinh tự do. Kể cả là thật, cũng chẳng có bao nhiều điểm có thể hấp dẫn được tổ tiết mục. Không thì thế giới này có bao nhiêu người xinh đẹp như vậy cũng có thể đi tham gia hết rồi.

Thực tế chính là nhìn vào lợi ích như vậy.

Giang Diệp tắt máy tính đi.

Thôi vậy.

Trong quá trình theo đuổi mơ ước, dù sao cũng phải giải quyết vấn đề no cơm ấm cật trước. Trong điện thoại cô báo còn đúng 300 tệ.

Giang Diệp: ....

Đã lâu lắm rồi cô nhớ không rõ, năm 18 tuổi bản thân nghèo như vậy sao. Lúc rời công ty không phải còn một phần tiền bồi thường sao?

A, cô quên mất. Tiền thuê nhà ở thành phố thật sự quá đắt.

Trước đó cô nộp ba tháng tiền thuê nhà mà nay đã là tháng thứ ba.

Giang Diệp:.....

Với cái tài khoản rỗng tuếch này, hẳn là tiền thuê nhà tháng sau cô cũng không trả được.

Nếu tới lúc đó còn không tham gia show sống còn, vậy cô phải nhanh chóng tìm được một công ty đáng tin để ký hợp đồng thôi. Nếu tìm không thấy, đành phải trở về làm một người bình thường.

Giang Diệp bưng gói mì đi tới bên cạnh cửa sổ ở cửa hàng tiện lợi, tự hỏi tiền đồ mờ mịt của bản thân, không khỏi thở dài một hơi.

"Ai da tổ tông của tôi ơi, sao cô lại..... Được, được, tôi còn đang ở ngoài với Tần tổng, chốc lát về xử lý. Mấy người trông cô ấy cho tốt, đừng để cô ta nháo ra chuyện gì".

Người đàn ông ngồi trong xe cúp máy.

Ở phía sau, một người đàn ông khác nghe vậy nói, "Làm sao vậy?".

"Làm phiền ngài rồi sao, Tần tổng? Cũng không có gì. Chỉ là vị Dương tiểu thư kia hôm nay lại cãi nhau với giáo viên rồi".

Từ Lân cẩn thận quan sát sắc mặt của người này mà tiến hành báo cáo, "Bên công ty nói, Dương tiểu thư cả giận với giáo viên xong trực tiếp bỏ chạy không tập luyện nữa. Cô ấy còn nói, nếu không đổi người dạy, vậy đổi luôn cô ấy đi".

Trên dưới công ty nào ai không biết vị Dương tiểu thư này nóng tính có tiếng. Nhưng có cách nào đâu chứ. Người ta còn có người chống lưng kia kìa. Chỗ dựa còn không phải là vị trước mặt này....

"A", người này nghe xong không tỏ vẻ gì, "Vậy đổi cô ta đi".

Từ Lân: ???

Hắn không đoán được Tần Việt sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút sau nói: "Nhưng mà...".

"Tôi biết. Cô ta là người của bố tôi".

Tần Việt không thèm ngước mắt, giọng nói không hề thay đổi, "Nhưng đây là công ty của tôi. Tính cả hai lần trước, tôi đã nhịn cô ta ba lần rồi. Có câu quá tam ba bận".

Hắn ký xong tài liệu, như thể không hề để trong lòng, "Nếu cô ta còn nháo, cứ để cô ta đi tìm bố tôi, không liên quan tới mọi người".

Từ Lần lập tức hiểu ý. Tần Việt hẳn sớm đã muốn mượn cơ hội đuổi cái cô Dương kia đi rồi.

Trước cứ lẳng lặng chiều cô ta, sau đó là chờ tới cô ta nháo tới lần ba thì thuận lý thành chương đuổi luôn ra khỏi công ty.

Nhưng mà, không biết Tần lão gia tử nhà hắn nghĩ như nào mà đem tình nhân của mình nhét vào công ty giải trí mới mở chưa lâu của con trai, rõ là không để hắn vào mắt.

Cũng khó trách Tần Việt không muốn ở nhà đợi nữa mà ra khỏi nhà để lập nghiệp.

Đương nhiên, loại ân oán hào môn này, một người ngoài như hắn không tiện nói cái gì.

Từ Lân chỉ nói;: "Được, Tần tổng, tôi biết nên xử lý như nào. Nhưng mà Tần tổng, còn một vấn đề cần suy xét", Từ Lần ngừng một chút, lại nói, "Những thực tập sinh kia còn nhiều nhất một tháng là tham gia chương trình. Cấp bậc bình xét cho các cô ấy đều đã sắp xếp xong. Hơn nữa dựa theo ý nguyện ban đầu của cô ấy ... là vị trí center".

Hiện tại "Lấp lánh 101" lần đầu tiên phát sóng đã lửa cháy lông mày mà báo danh sách lên rồi, tiền mua thời lượng lên sóng cũng trả rồi. Dương Họa hẳn nghĩ bọn họ không dám đổi người cho nên mới tùy ý làm bậy như vậy.

"Đã là lúc này rồi chúng ta đi đâu tìm người thay thế cô ấy...".

Tần Việt nghe xong có chút phiền lòng. Hắn ngừng xe bên đường, tài xế đi mua cho hắn ít đồ ăn ở nhà hàng Trung Quốc.

Hẳn là hôm nay thời gian xếp hàng hơi lâu nên hắn còn chưa về.

Tần Việt hạ cửa sổ xuống, nhìn ra bên ngoài. Lướt qua một hàng người, ánh mắt hắn nhìn đầu tiên không phải là quán ăn Trung Quốc kia mà là cửa hàng tiện lợi 24h.

Qua lớp kính của cửa hàng, có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, ngũ quan cân đối, xinh đẹp, là diện mạo dù có lẫn trong đám người cũng không thể bỏ qua.

"Tìm không thấy sao?", Tần Việt không chút để ý nói, "Không phải có sẵn rồi đây sao?".

Từ Lân: ?

.........

Giang Diệp mới ăn xong gói mì, lúc đi ra liền bị người khác cản lại. Phản ứng đầu tiên của cô là đi tới gần, theo bản năng nói: "Ngại quá, tôi không thêm* người lạ".

*Có thể bạn đã biết: Trung Quốc dùng Wechat, có chức năng quét mã code của nhau để thêm bạn.

......

"Không phải", người đàn ông đối diện đưa danh thϊếp cho cô, "Cô gái, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi là người đại diện của Giải trí Thịnh Duệ, Từ Lân".

Hắn khách khí nói, "Công ty chúng ta chuyên đào tạo thần tượng. Là như vậy, tôi cảm thấy ngoại hình của cô không tồi, có muốn suy xét một chút làm thực tập sinh debut không?".

Giang Diệp sửng sốt một chút. Trùng hợp như vậy?

Nhưng đã bị Giải trí Hải Thượng lừa một lần. Giang Diệp thận trọng hơn không ít.

Cô cúi đầu nhìn danh thϊếp.

Giải trí Thịnh Duệ.

Đây là công ty gì?

Giang Diệp lục lọi ký ức hai đời, xác định chưa từng nghe qua. Hơn nửa là một công ty nhỏ.

Giang Diệp dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn. Mấy năm trước đúng là có người đại diện tìm người trên phố. Nhưng thời đại phát triển, hiện tại người đại diện lên phố kéo người đã rất ít.

Một là xác suất để tìm được một người có tư chất thực quá thấp, hai là hiện tại tài nguyên là thực tập sinh không hề khan hiếm, rất nhiều công ty dù không thông báo tuyển dụng chính quy thì cùng lắm cũng sẽ tuyển dụng mấy võng hồng* trên mạng, tốc độ quăng lưới như vậy nhanh hơn nhiều.

*Có thể bạn đã biết: Võng hồng là chỉ những người nổi tiếng chỉ trên mạng giống blogger hay tiktoker.

Ngay cả Giải trí Hải Thượng lừa cô cũng là gửi email cho cô. Giang Diệp không hề do dự coi hắn là tay lừa đảo.

"A, cảm ơn anh nhưng tôi còn có chút việc", Giang Diệp giả vờ nghĩ ngợi, nói "Vậy đi, tôi sẽ lưu wechat của anh, đến lúc đó nếu anh muốn tìm tôi có thể liên hệ lại".

Cô báo bừa một số di động, sau liền muốn rời đi. Không ngờ người đại diện tên là Từ Lân kia trực tiếp ngăn cô lại, hơn nữa còn ở trước mặt cô tìm một chút.

Wechat nảy ra một cái tên, chân dung là một người có cơ bắp.

Phần giới thiệu có ghi: Mua xxxx (giá thấp nhất từ trước tới nay)

.....

Từ Lân im lặng một lúc, sau ngẩng đầu nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, "Không ngờ là cô còn dư thời gian đi phát triển nghề tay trái?'.

Giang Diệp:......