Hôm sau, Tần Liễm Vi mang Tô Duyệt Cẩn về nhà, mới vừa bước vào cửa, liền cảm thấy hôm nay hình như náo nhiệt vượt qua mức bình thường.
"Đã trở về rồi, mau tới mau tới, lập tức ăn cơm thôi." Lúc hai người còn đứng ở cửa, liền nghe được giọng nói của Liên Sanh.
Rồi sau đó là một thanh âm nhược nhược mà thấp giọng nói ra: "Chị."
Tô Duyệt Cẩn nhướng mày nhìn về phía âm thanh kia, là Tống Dĩ Thâm, "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Tống Dĩ Thâm chớp chớp mắt, nói: "Không chỉ có em, tất cả mọi người trong nhà ta đều đến đây."
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, "Em đến đây."
Tống Dĩ Thâm rất nhanh chạy qua, "Làm sao vậy, chị?"
"Chuyện hôm nay là sao đây?" Tô Duyệt Cẩn lộ ra vài phần hồ nghi.
Không chờ Tống Dĩ Thâm mở miệng, Tần Liễm Vi liền nhàn nhạt nói: "Vào đi thôi, đừng đứng ở đó to nhỏ nữa."
Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn về phía Tần Liễm Vi, hơi mị con ngươi, thò lại gần, "Chị biết hết mà chị không nói cho en, sao chị lài làm thế?"
Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, thuận thế đem người ôm vào trong lòng ngực, giơ tay xoa xoa đầu em, nói: "Tha thứ cho người bạn gái không biết sử dụng đầu óc này nha, chị chỉ là quên mất thôi."
"Em tin chị mới lạ đó." Tô Duyệt Cẩn liếc trắng mắt nhìn Tần Liễm Vi , duỗi tay túm túm cổ tay áo cô, "Vào thôi."
Tần Liễm Vi cong cong mặt mày, trong mắt tràn ra một chút ánh sáng nhu hòa, rồi sau đó dắt tay Tô Duyệt Cẩn, sóng vai đi vào.
Trong phòng khách, Liên Sanh đang cùng Văn Nhữ Thanh nói chuyện phiếm, xem tình hình tựa hồ rất hăng say, chỉ là khi Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi vừa bước vào phòng khách, hai người này liền không hẹn mà cùng nhìn qua, khóe miệng tươi cười càng có thêm vài phần tương tự.
Tô Duyệt Cẩn bước chân dừng một chút, tại sao lại cảm giác không khí có chút vi diệu, là ảo giác của cô sao?
"Mẹ, dì." Tần Liễm Vi dẫn đầu mở miệng chào hỏi.
Tô Duyệt Cẩn cũng theo sau mở miệng: "Mẹ, dì."
Liên Sanh cùng Văn Nhữ Thanh liếc mắt nhìn nhau, cười như không cười mà mở miệng hỏi: "Tô Tô à, con gọi ai là mẹ, ai là dì vậy?"
Biểu cảm trên mặt Tô Duyệt Cẩn cứng lại.
"Mẹ, mẹ đừng tự mình đa tình, còn chưa sửa xưng hô đâu, đến con còn không gấp đến vậy, mẹ gấp làm gì?" Tần Liễm Vi nhìn Liên Sanh một cái, nhàn nhạt mà mở miệng.
Liên Sanh nhìn về phía Tần Liễm Vi, trêu chọc mở miệng, "Con không vội? Vậy mẹ đây sẽ suy xét một chút......"
Sắc mặt Tần Liễm Vi tức khắc trầm vài phần, "Dừng."
Liên Sanh cười khẽ một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Văn Nhữ Thanh, "Bà xem, tôi đã nói rồi mà?"
Khóe miệng Văn Nhữ Thanh cong lên hiện ra ý cười, "Ân, vẫn là phán đoán của bà rất chuẩn xác, lại nói tiếp, tôi cũng rất gấp."
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo Tần Liễm Vi, dùng ánh mắt ý bảo cô nhanh chạy hỏi cía nơi đầy thị phi này. Tần Liễm Vi hiểu ý, ý cười trong mắt chợt lóe qua, đơn giản trực tiếp kéo người đi lên lầu.
Trong phòng, Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nói thật, em còn không có thói que cùng mẹ thuận theo tự nhiên mà ở chung như thế."
"Cái nào mẹ?" Tần Liễm Vi mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, "Tại sao đến chị cũng cố ý chọc em?"
"Không chọ em, hiện tại em có hai sự lựa chọn trước mặt, gả cho chị, hoặc là cưới chị, em chọn đi." Tần Liễm Vi nghiêm túc mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn sửng sốt một chút, lại buồn cười mà nhìn Tần Liễm Vi, "Đến cái này mà cũng cần lựa chọn?"
"Đúng rồi, không khác nhau nhưng cũng phải lựa chọn." Tần Liễm Vi trả lời, dừng một chút, "Em mau chọn đi."
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi một lúc lâu, cười cười, "Em hỏi chị một chuyện."
"Em hỏi đi." Tần Liễm Vi nói thẳng.
Tô Duyệt Cẩn mở miệng: "Lần trước em từng nói cuối tuần có sắp xếp, chị còn muốn đi cùng không?"
Tần Liễm Vi lộ ra vài phần nghi hoặc, "Đi, làm sao vậy? Em đổi ý? Không muốn đưa chị theo cùng?"
"Em đây không chọn." Tô Duyệt Cẩn dời đi mắt, lẩm bẩm một tiếng.
Tầm mắt Tần Liễm Vi ngưng lại, đột nhiên ý thức được sắp xếp trong lời nói của Tô Duyệt Cẩn đến cùng là gì, vì thế lập tức ôm Tô Duyệt Cẩn vào trong lòng ngực, "Chị không đi, em mau trả lời đồng ý với chị."
"Thật sự không đi?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày.
Tần Liễm Vi nhấp môi, "Không đi."
"Được rồi, bất quá Tần tổng, ai lại cầu hôn tay không như vậy chứ?" Tô Duyệt Cẩn nghiêng người về phía trước, thời điểm chóp mũi chạm nhau, đột nhiên nghe được tiếng chụp hình.
Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tống Dĩ Thâm mà cười, "Khụ, à thì, em quên tắt âm thanh, xin lỗi hai chị, hai người cứ...... tiếp tục, tiếp tục đi......"
Vẻ mặt Tô Duyệt Cẩn đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, tên tiểu tử thúi Tống Dĩ Thâm này làm cái gì vậy? Quay đầu lại, Tô Duyệt Cẩn lại bỗng nhiên phát hiện căn bản căn phòng vốn trống rỗng giờ lại có không ít gương mặt quen thuộc, trố mắt hết sức, liền nhìn thấy Tần Liễm Vi quỳ gối, không biết từ đâu lấy ra chiếc nhẫn đeo vào trên tay Tô Duyệt Cẩn, sau đó khẽ hôn lên mu bàn tay Tô Duyệt Cẩn, tư thái thành kính.
Chờ Tô Duyệt Cẩn phản ứng lại, liền buồn cười nhìn Tần Liễm Vi, "Làm gì đây? Cướp người à? Em còn chưa đồng ý mà."
"Cướp trước là được rồi, chuyện khác tính sau, miễn em không chạy thì sao cũng được." Tần Liễm Vi mỉm cười mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn cười khẽ, "Mau đứng lên đi."
Tần Liễm Vi nâng mắt, "Em đồng ý rồi?"
"Em có thể không đồng ý sao." Tô Duyệt Cẩn nói, "Nếu không thì hôm nào khác chúng ta tính lại chuyện này nhỉ? Nghi thức cầu hôn em cũng chuẩn bị được."
Tần Liễm Vi đứng dậy, đem người kéo vào trong lòng ngực, "Có thể, nhanh, nhanh xác nhận một lần nữa thân phận của chị đi."
"Vị hôn thê của em, bây giờ em có thể hôn chị được không?" Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, mở miệng nói.
Tần Liễm Vi rướng lại gần, nhẹ giọng mở miệng: "Có thể." Nói xong liền trực tiếp hôn lên cánh môi Tô Duyệt Cẩn, cực kỳ ôn nhu, kiều diễm lưu luyến.
【 Chính văn hoàn 】
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chuẩn bị viết cái hôn sau tham gia tiết mục phiên ngoại, kế tiếp đem một cái khác hố điền, lại tồn tân văn bản thảo, tân văn chuẩn bị viên chính mình viết đại trường thiên mộng, hy vọng đến lúc đó sẽ không vả mặt, kế hoạch tồn sáu đến mười vạn, mười tháng sơ khai văn, chúng ta có duyên gặp lại đi ~
========================
40 vote sẽ update chap mới nhaMọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
09/07/2023