Chương 51: Thợ săn cũng là con mồi

Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, chương trình cũng chính thức bắt đầu ghi hình. Vì để tiện cho mọi người ghi nhớ, mỗi người đều sẽ dùng chính thẻ bài poker của mình để làm biệt danh.

Thời điểm tiếng chuông vang lên, mọi người từ trong bóng tối bừng tỉnh, nhớ đến lời 007 từng nói qua, tiếng chuông đại biểu cho tập hợp, cho nên từ trên giường lơ mơ bò dậy, đi đến đại sảnh.

Lúc Tô Duyệt Cẩn mang theo cơn buồn ngủ đi từ phòng mình đến đại sảnh thì đã thấy Bạch Phụ và Hà Kỳ đã ở đó rồi, cô liếc mắt nhìn hai người hơi hơi oai oai đầu, "Q cơ và Q bích đi với nhau thế này là không có tiền đồ nha."

Q cơ, cũng chính là Bạch Phụ không để ý lắm mà cười cười, nói: "Cũng không phải nhất định phải có tiền đồ mới có thể ở bên nhau chơi đúng không? Cứ cho là không thể thì miễn chúng tôi hợp ý là được, không phải sao?"

"Hợp ý?" Tô Duyệt Cẩn cười nhạo một tiếng, ngừng hai giây, mới nói một câu, "Đương nhiên có thể."

Q bích - Hà Kỳ nhìn hai người, muốn kiểm tra phán đoán của mình mà mở miệng hỏi: "Hai người quen nhau từ trước rồi sao?"

"Không thể nói quen biết, có nghe qua mà thôi." Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà mở miệng.

Hà Kỳ vì thế lại nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, mở miệng nói: "Vậy cô có phải đối với tôi có ý kiến gì hay không?"

"Sao có thể, tôi chỉ muốn chúc may mắn mà thôi." Tô Duyệt Cẩn cong khóe miệng, cười đến có vài phần tà tính.

Hà Kỳ kỳ quái mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Kỳ quái."

Bạch Phụ lúc này mới kéo kéo Hà Kỳ một chút, dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi trong đại sảnh, "Ngồi đi, không cần để ý cô ấy, cô ấy luôn luôn có chút thần kinh."

Lúc này, Tằng Thi Dĩnh mang quân K rô đi vào đại sảnh, mắt thấy không khí ở nơi này không đúng lắm, chớp chớp mắt, "Làm sao vậy? Mọi người bị đánh thức nên tâm tình không tốt sao?"

Tô Duyệt Cẩn ngồi nghiêng trên ghế, ngoái đầu nhìn lại Tằng Thi Dĩnh, ghé dựa lưng vào ghế, đối với cô ấy cười có vài phần mê hoặc, "Tuy bị đánh thức xác thật tâm tình không tốt nhưng nhìn thấy chị đột nhiên tâm tình liền rất tốt."

Tằng Thi Dĩnh sửng sốt một chút, như trực tiếp bị đóng đinh tại chỗ, "Cô, cô có ý gì đây?"

"Ý trong lời nói." Tô Duyệt Cẩn nói xong liền thu hồi ánh mắt, xoay người ngồi thẳng, không để ý đến Tằng Thi Dĩnh nữa mà chỉ hơi rũ mắt, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt bàn có vài phần phiền chán muốn chết.

Tằng Thi Dĩnh nhìn thật sâu vào Tô Duyệt Cẩn, nhíu mày ngồi cách Tô Duyệt Cẩn một khoảng.

Người thứ năm đi vào là quân K chuồn (tép) Diệp Tử Ninh, cô nàng chỉ trầm mặc mà nhìn mọi người rồi yên lặng ngồi xuống ghế.

Tần Liễm Vi là người cuối cùng xuất hiện, tất nhiên cô là người giữ quân K còn lại - quân K bích, cô vừa bước vào liền chạy thẳng đến chỗ Tô Duyệt Cẩn, ngồi vào chiếc ghế duy nhất còn trống bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, sau đó sâu kín mở miệng: "Mệt quá."

"Mệt? Chị không phải là giấu chúng em lén đi làm gì đó đi?" Hà Kỳ hạ mi, giống như trêu chọc mà mở miệng.

"Đúng vậy." Tần Liễm Vi nói thẳng.

Hà Kỳ sửng sốt một chút, "Ngươi đi làm cái gì?"

Tần Liễm Vi nâng mắt, đối mắt với Hà Kỳ, lạnh lạnh mở miệng: "Chuyện này, hình như tôi không cần phải báo cáo với cậu? Q bích."

Hà Kỳ mím môi không nói gì nữa.

Mọi người đại sảnh đợi thật lâu, cũng không thấy bóng dáng 007 ở đâu. Vì thế mọi người thảo luận rồi đi đến quyết định sẽ trực tiếp đi đến phòng 007 tìm.

Mọi người cùng nhau đi qua hành lang thật dài, Tô Duyệt Cẩn sóng vai đi cùng Tần Liễm Vi ở cuối, hai người nghiêng đầu đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười tươi mang theo vài phần ái muội.

Cửa phòng 007 khép hờ, vài người cho nhau ánh nhìn, hai người đứng ở đầu là Bạch Phụvà Hà Kỳ ngừng hai giây, đầu ngón tay chạm lên cánh cửa rồi chậm rãi đẩy ra.

Cảnh tượng phía sau cửa làm tất cả mọi người hoảng sợ, nháy mắt liền bị doạ cho lạnh cả sống lưng, sởn cả tóc gáy.

Ở giữa phòng, vị trí đối diện cửa, là một đại thập giá, quanh thập giá bị bụi gai tường vi quấn quanh, như là vật trang trí bằng plastic, trên đó còn có một thi thể, bàn tay của thi thể bị đóng đinh cố định trên thanh gỗ, trên người là bộ váy dài màu trắng, đầu gục xuống, tóc dài rơi xoã bên tai, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, trong căn phòng âm u càng tăng thêm vẻ quỷ dị dày đặc.

"Người này là 007 sao?" Bạch Phụ cau mày, hơi chút ổn định tâm tình, mở miệng nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt Hà Kỳ cực kỳ nghiêm túc, "Đi vào xem trước đã."

Diệp Tử Ninh yên lặng dịch người về phía Tằng Thi Dĩnh, không tiếng động mà nắm chặt cánh tay cô ấy.

Tằng Thi Dĩnh nghiêng mắt nhìn Diệp Tử Ninh, thấp giọng mở miệng: "Đừng sợ, đừng sợ."

Diệp Tử Ninh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Có thể tìm công tắc mở đèn trước được không? Tôi chờ bật đèn mới vào."

Hai người đầu tiên đi vào phòng, Bạch Phụ cùng Hà Kỳ tự nhiên sẽ phụ trách tìm công tắc đèn, không bao lâu, căn phòng rốt cuộc sáng lên. Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Ngoại trừ thi thể nằm giữa căn phòng thì xung quanh cực kỳ sạch sẽ, không chút lộn xộn nào, có thể đại khái đi đến được một kết luận rằng hoặc người chết không có bất kỳ phản kháng nào, hoặc hung thủ đã dọn dẹp qua hiện trường.

"Chỗ này có chữ viết." Hà Kỳ khom lưng nhặt lên một tờ giấy dưới chân thi thể, mở miệng đọc, "Ta từ địa ngục mà đến, nay hồn đã về từ Minh Phủ, yên lặng chờ đợi các vị."

"Giả thần giả quỷ." Bạch Phụ chau mày, khinh thường nói.

"Xem xét xung quanh căn phòng đi có thể sẽ tìm được manh mối gì đó." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng.

Mọi người đều tán đồng, vì thế từng người tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.

Trong chốc lát, đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, mọi người cơ hồ đều bị doạ sợ.

Mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống, lúc này giọng nói Tô Duyệt Cẩn nhược nhược mà vang lên: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý." Cùng lúc, ánh đèn một lần nữa sáng lên.

Diệp Tử Ninh trừng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, tức giận nói: "Sao cậu lại làm thế?"

"Khụ." Tô Duyệt Cẩn ngượng ngùng mà che miệng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Mình không chú ý mà dựa lên thôi."

"Không được cố ý làm mình sợ đó, lá gan của mình rất nhỏ, sợ quá có thể té xĩu đó." Diệp Tử Ninh cảnh cáo nhìn Tô Duyệt Cẩn, nói.

Tô Duyệt Cẩn liền nói ngay: "Mình tuyệt đối không cố ý dọa cậu đâu, mình thật sự không cẩn thận mà."

"Mình tạm thời tin lời cậu một lần." Diệp Tử Ninh lòng còn sợ hãi mà nói.

Tô Duyệt Cẩn xin lỗi mà cười cười.

Mọi người lại lần nữa bắt đầu tìm kiếm manh mối. Một lát sau, kết quả mọi người đều có chút manh mối cho riêng mình, Bạch Phụ đề nghị, "Nếu không chúng ta đem manh mối mình tìm được chia sẻ một chút?"

Mọi người đối với ý kiến này tự nhiên không phản đối.

Trong thùng rác có một bộ quần áo dính máu, một bức thư chứa một phần quy tắc trò chơi, trên tường gần giường có một phần bệnh lịch(?), bên cạnh có còn tìm được điện thoại của 007, yêu cầu phải có mật khẩu, cùng với cái rương nhỏ, cũng cần có chìa khóa mới mở được.

Đầu tiên là bộ quần áo dính máu kia, Tằng Thi Dĩnh mở đầu đưa ra suy nghĩ của mình, "Đồ này có lẽ được hung thủ mặt trên người, máu có thể bị bắn lên khi hung thủ đóng đinh thi thể lên trên thập giá, cho nên hắn thay đồ ra để không bị người khác phát hiện."

Mọi người đối với cách nói này đều tỏ vẻ tán đồng, rốt cuộc thi thể này cũng không có vết thương nào khác nữa, hơn nữa nguyên nhân gây ra cái chết trước mắt vẫn chưa thể xác định được.

Tiếp theo, là phần quy tắc trò chơi, có chút dài, Diệp Tử Ninh phụ trách đọc cho mọi người nghe.

"Một, tiếng chuông vang lên, đại biểu cho việc trò chơi bắt đầu.

Hai, sau nửa giờ từ lúc chuông vang lên là thời gian săn thú, thời gian còn lại không được hành động.

Ba, sau khi con mồi đầu tiên chết đi thì mới có thể theo ý nguyện lựa chọn mục tiêu săn thú tiếp theo.

Bốn, thời gian dành cho mỗi lần săn thú chỉ có thể sinh ra khi một người chết đi, nếu không đủ thời gian có thể tùy cơ xử lý một người chơi.

Năm, khi chỉ còn lại một người chơi thì trò chơi tự động dừng lại.

Sáu, nếu khi săn thú bị phát hiện, như vậy người chơi này sẽ bị đem đi xử lý.

Chú ý: Cứ mỗi hai giờ thì tiếng chuông sẽ vang lên một lần, người chơi cần nghiêm túc tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu không, sẽ bị huỷ tư cách người chơi."

"Trò chơi kiểu gì đây? Ai sẽ tham gia loại trò chơi này chứ." Hà Kỳ mở miệng nói.

"Đầu tiên đừng hành động gì, cứ tiếp tục xem qua những manh mối khác đi." Giọng nói Tần Liễm Vi nhạt nhẽo.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Tần Liễm Vi cầm lấy phần bệnh lịch kia, đơn giản đọc ra mấy từ mấu chốt, "Giả Kỳ, bị ung thư não, thời kì cuối, chỉ còn sống được nửa năm."

"Tôi thấy trên đó còn rất nhiều chữ mà." Diệp Tử Ninh liếc mắt nhìn phần bệnh lịch kia, nói.

Tần Liễm Vi không trả lời, trực tiếp đem bệnh lịch trong tay đưa cho Diệp Tử Ninh.

Diệp Tử Ninh nhìn thoáng qua, "Không hổ là chị, thật biết chọn lựa trọng điểm."

"Cho nên, người tên Giả Kỳ này không sống được bao lâu nữa, vì thế liền đem mọi người lừa tới đây, muốn chúng ta cùng cô ta chơi loại trò chơi nhàm chán này?" Tô Duyệt Cẩn sâu kín mà mở miệng.

"Như vậy có thể đoán được cô ta hình như là người đầu tiên bị chế tài, chúng ta triệt đi, đừng tìm hung thủ gì nữa." Hà Kỳ nói thẳng, làm bộ xoay người muốn đi, mới vừa đi một bước, liền quay đầu liếc nhìn mọi người, "Tại sao không ai giữ tôi lại vậy? Tôi nói giỡn thôi mà."

"Vẫn cần phải đi đến đại sảnh thôi." Tằng Thi Dĩnh mở miệng, "Hay là vẫn muốn ở đây bên cạnh thi thể này?"

"Cái rương này làm sao bây giờ?" Bạch Phụ nói.

"Chúng ta không phải ở lại tìm nữa sao? Không tìm được cũng không thể cứ ở chỗ này đi? Cứ đi đến đại sảnh trước, đem những manh mối hữu dụng mang theo, rồi đưa ra ở ngoài đó là được rồi." Diệp Tử Ninh vội vàng nói, ngữ khí biểu hiện ra vài phần vội vàng, hiển nhiên một giây cũng không muốn ở lại căn phòng này thêm nữa, "Hơn nữa, từng người chúng ta cũng nên hảo hảo tâm sự cùng nhau đi? Mật khẩu điện thoại chúng ta ra đại sảnh thử giải được không?"

Đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của Diệp Tử Ninh, mọi người mang theo những manh mối hữu dụng quay lại đại sảnh.

Từng người ngồi xuống ghế, Tô Duyệt Cẩn dẫn đầu mở miệng, "Đầu tiên, Giả Kỳ không có khả năng là tự sát, cô ta không có cách nào tự đóng mình lên cây thập giá, cho nên, tất cả những người đang ngồi ở đây đều là kẻ tình nghi."

Mọi người đối với ý kiến này cũng không có bất kỳ phản đối nào.

"Mục tiêu của chúng ta là tìm được hung thủ sao?" Tằng Thi Dĩnh đột nhiên mở miệng.

Tần Liễm Vi nhìn về phía cô ta, "Vì sao lại nghĩ thế?"

Tằng Thi Dĩnh nhíu lại mày, "Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, trước đó hình như chưa ai nói qua chuyện này? Vì sao chúng ta lại thật tự nhiên mà lại muốn đi tìm hung thủ?"

"Bằng không chúng ta sẽ làm gì đây?" Bạch Phụ chớp chớp mắt.

"Đã đi đến bước này rồi, không bằng cứ việc nói thẳng đi, mục tiêu của chúng ta không phải đi tìm hung thủ, mà mục tiêu thật sự tôi nghĩ trong lòng mỗi người đều rõ ràng rồi." Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn cong lên một chút ý cười, "Quy tắc trò chơi, viết bốn chữ con mồi đầu tiên."

"Mọi người, đều là thợ săn, đồng dạng, cũng đều là con mồi." Tần Liễm Vi tổng kết lại rồi liếc mắt nhìn xung quanh mặt không chút biểu cảm.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

05/07/2023