Rất nhanh, hai người đã thuận lợi đi đến phim trường, trước tiên liền nhìn thấy được Lê Mộc Anh. Lê Mộc Anh từng là một nữ thần trong mắt một thế hệ người xem, năm tháng dường như đã quá thiên vị, hiện giờ vẫn đẹp như cũ không gì sánh được, nhưng so với trước kia càng có thêm vài phần phong lưu, tao nhã.
"Trước tiên cứ ngồi xuống đi đã, dì có vài câu đơn giản muốn nói trước." Lê Mộc Anh trực tiếp mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn nhau, ngồi xuống gần nhau chờ đợi.
"Đầu tiên, có một chút muốn hai đứa hiểu rõ, chương trình này sẽ không có trợ giúp từ bên ngoài, cho nên cho dù có phân đoạn nào quá mệt thì...... cứ chủ động nghỉ ngơi một chút đi, nhưng cũng đừng lâu quá, làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của nhân viên ở đây." Lê Mộc Anh nói xong dừng một chút, nhìn hai người, "Hai đứa, hiểu chưa?"
Nhận được hai cái gật đầu, Lê Mộc Anh lại tiếp tục mở miệng, "Còn có, tổ hậu kỳ không nhất định sẽ làm vừa lòng hai đứa đâu, cho nên, phải chuẩn bị tâm lý. Còn lại thì phải xem biểu hiện của hai đứa như thế nào, được rồi, cứ như vậy đi, nghỉ ngơi một lát sẽ có nhân viên đến đây đưa hai đứa đi. Dì còn có việc nên đi trước đây."
Lê Mộc Anh mới vừa đi ra khỏi phòng, Tô Duyệt Cẩn liền nghe được âm thanh cửa bị khóa lại, sửng sốt một chút, ngay sau đó không ngăn được mỉm cười, ngoái đầu lại nhìn về phía cửa. Chỉ thấy mặt trái cửa được dán một tờ giấy, trên đó viết "Đường này không thông."
"Tô lão sư, em cảm thấy nếu chúng ta ngoan ngoãn ở đây chờ thì sẽ thế nào?" Ngữ khí Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, mang theo vài phần trêu chọc.
Tô Duyệt Cẩn nhìn về phía Tần Liễm Vi, nháy mắt hiểu rõ, vô cùng phối hợp mà trả lời: "Sẽ có nhắc nhở từ bên ngoài." Nhưng dừng một chút, Tô Duyệt Cẩn lại nói, "Hoặc là......" Nói đến đây, Tô Duyệt Cẩn nghiêng người về đẩy mọi thứ trên mặt bàn trà sang, mặt bàn bằng kính, rõ ràng là có một thiết bị đếm ngược.
"Lỗ tai thật thính nha." Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm thiết bị trước mặt, thuận tiện khen Tô Duyệt Cẩn một câu.
"Tích.... tích...." Thanh âm bên tai trở nên vô cùng rõ ràng, không tự giác mang lại cho người khác cảm giác khẩn trương.
Tô Duyệt Cẩn đứng lên, chuẩn bị đi xung quanh tìm kiếm manh mối, mặc kệ thế nào, bước đầu tiên khi tham gia loại trò chơi kiểu này luôn là tìm kiếm manh mối, bất kể thế nào cũng không thể nào ngồi chờ chết được.
"Một tiếng là ám chỉ trò chơi này rất khó, hay là ám chỉ chúng ta ngu ngốc nhỉ? Thiết bị này nếu là đúng thời gian thì không phải rất mất giá trị sao?" Sắc mặt Tần Liễm Vi nhạt nhẽo mà mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn Tần Liễm Vi, sâu kín mở miệng: "Cứ cho là đủ thời gian, nhưng chị cứ thong dong vậy thì lát nữa thật sự sẽ không kịp đấy."
Tần Liễm Vi thong thả ung dung ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Tô Duyệt Cẩn, cười cười, "Bị em nhìn như vậy làm chị muốn ôm đùi em quá."
"Không được, chị nhanh lên." Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, "Không được xem thường trò chơi."
"Cái này không gọi là xem thường trò chơi, là làm tăng chút khó khăn trong trò chơi lên thôi, bằng không làm sao có thể biểu hiện ra hết được sự thông minh của Tô lão sư được?" Tần Liễm Vi nghiêm túc mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn buồn bã nói: "Nếu em không giải ra được thì sao?"
"Vậy chị sẽ làm náo loạn lên." Tần Liễm Vi nói tiếp.
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt Tần Liễm Vi một cái, "Tần tổng, chị tính náo loạn mọi người à."
"Sắp xếp của người khác đâu liên quan gì đến chị." Dứt lời, Tần Liễm Vi kéo kéo tay Tô Duyệt Cẩn.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày tiến lại gần, "Làm gì vậy?"
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Nếu chị nói, hôm nay chị muốn cùng em chết chung một chỗ thì sao?"
"Vì sao không thể cùng nhau tồn tại?" Tô Duyệt Cẩn đối diện với Tần Liễm Vi, ánh mắt lọt vào màu đen trong đáy mắt Tần Liễm Vi, lập tức gợi lên cơn sóng, như ánh phản quang trên mặt nước, như cái bóng chợt lóe, vụt qua trong chớp mắt, rất khó nắm bắt.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, duỗi tay nắm lấy khuỷu tay Tô Duyệt Cẩn đứng lên, "Cái này cần có tiền đề."
Tô Duyệt Cẩn nhìn thật sâu vào mắt Tần Liễm Vi, trở tay nắm lấy khuỷu tay Tần Liễm Vi, đem người kéo đến trước kệ sách, "Là chị."
Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, lần này không có lệ nữa mà bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.
Giám sát Lâm trầm mặc, còn có biên kịch nhược nhược mà mở miệng: "Lê lão sư, cảnh này có thể chiếu sao?"
Lê Mộc Anh nhướng mày, "Vì sao không được? Tất cả đều là nhưngc chuyện logic của nhân vật."
"Chưa từng có cách chơi như vậy trước đây, không phải bây giờ chúng ta nên đưa ra gợi ý sao?"
"Không trái với quy tắc trò chơi, không có gì không thể, đầu tiên không cần cho chính mình giả thiết quá cụ thể, sẽ làm chương trình mất rất nhiều plot twist ngoài dự đoán của mọi người." Lê Mộc Anh xem như đánh nhịp, "Huống hồ, hướng dẫn của chúng ta vốn dĩ cũng không phải hoàn toàn thoát ly với bên ngoài."
Thời điểm đang nghiêm túc tìm kiếm manh mối, Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi tìm được mấy thứ như trò chơi tệ đồ vật, tuy rằng tạm thời còn chưa biết có ích lợi gì, nhưng vẫn chia đều sau đó thu hồi, rốt cuộc trực giác rằng thứ này sẽ có tác dụng.
Trừ cái này ra, hai người còn từ trong một hộp hồ sơ tìm được sáu phân hồ sơ, hồ sơ ngoại trừ tên thì hoàn toàn bỏ trống, mà những cái tên kia thoạt nhìn như là biệt danh, lần lượt là đêm kiêu, quạ đen, liệp ưng, bạch chuẩn, linh tước, bồ câu đỏ.
Tô Duyệt Cẩn tổng kết một chút, đó chính là không có lối đi ra khỏi phòng này.
"Có lẽ có cánh cửa ẩn." Tần Liễm Vi nói.
Tô Duyệt Cẩn đối với cách nói này tỏ ra tán đồng, nhưng vị trí cửa ẩn này ở đâu?
Tầm mắt hai người đảo xung quanh toàn bộ căn phòng vài vòng, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhau đặt tầm mắt đến trên kệ sách, đi qua cẩn thận xem xét, liền phát hiện trên mặt sàn quả nhiên có dấu vết bị di chuyển.
Trọng lượng của kệ sách cũng không quá lớn, hai người hợp lực di chuyển nó sang một bên, rồi sau đó đưa tay cầm lấy góc giấy dán tường hơi cuốn lên mà xé mạnh ra. Trên mặt tường xuất hiện một cánh của có mật mã, Tô Duyệt Cẩn tùy tiện ấn thử một chút, mật mã có sáu số.
"Nhìn xem." Tần Liễm Vi chỉ mặt trái kệ sách, có một tờ giấy nhỏ được dán bên trên, là một loạt dấu gạch ngắn dài.
Tô Duyệt Cẩn nhăn mi, "Mã Morse."
Tần Liễm Vi duỗi tay đem mật mã xé xuống, rũ mắt lâm vào trầm tư. Lại ngước mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tô Duyệt Cẩn.
"Chính là thanh âm này." Hai người không hẹn mà cùng mở miệng nói.
Thanh âm duy nhất trong phòng đó dường như là tiếng tích đếm ngược, lợi dụng thanh âm dài ngắn cùng tạm dừng truyền đạt tin tức, là cách truyền đạt thông tin thường thấy của mã Morse. Có thể nói, loại câu đố này xác thật không thể nói là khó khăn. Tương ứng, chính là theo như lời Tần Liễm Vi, thời gian một giờ đối với phòng này mà nói vẫn là có chút quá mức đầy đủ, tổ chương trình không hiểu sao có thể để họ thực hiện dễ dàng như vậy.
Sau khi thành công mở mật mã của cánh cửa, hai người lại đi vào căn phòng tiếp theo.
Phòng này chỉ có một thẻ bài, hai cánh cửa. Trên thẻ bài viết, "Mời lựa chọn một cánh cửa để bước vào. Chú ý: Không thể đi vào cùng một cửa."
Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trực tiếp dựa theo thẻ bài mà đẩy cửa.
Phía sau cánh cửa là một lối đi rất dài, trong dũng đạo có không ít cánh hồng khô héo rơi rụng, cánh hoa không có gì quy tắc mà rải tác, tản ra hơi thở quỷ bí lại hủ bại kỳ quái. Đi không bao lâu thì rốt cuộc Tô Duyệt Cẩn đã đến trước một cửa phòng khác.
(Dũng đạo: lối giữa, ngày xưa quan đi, đắp đường cao hơn hai bên gọi là dũng đạo)
Cửa phòng đóng chặt, trên cửa dán một tấm card, trên đó có viết, "Mong người chơi tìm ra thủ pháp gây án của hung thủ."
Tô Duyệt Cẩn đọc xong rồi đẩy ra cánh cửa trước mặt.
Phía sau cửa là một phòng tắm, trên mặt đất khắp rơi đều là cánh hồng rụng rơi, như là do người nào đó cố tình làm ra. Trong phòng tắm thứ hấp dẫn người ta nhất là bồn tắm, Tô Duyệt Cẩn có thể quan sát được trong đó chứa đầy nước, mặt nước bị cánh hoa hồng cánh phủ đầy, nhìn không rõ được bên dưới.
Bên cạnh đó, bên trong còn có một cái rương, có một tờ giấy dán trên đó có viết: "Chìa khoá mở cửa bên trong."
Không chút do dự, Tô Duyệt Cẩn trực tiếp đi về phía bồn tắm, trong phòng tắm này thứ duy nhất có thể chứa thi thể cũng chỉ có bồn tắm mà thôi.
Đầu tiên Tô Duyệt Cẩn duỗi tay đẩy một ít cánh hoa trong bồn tắm sang một góc, nước rất sạch không chút máu loãng.
"Vì tránh để lộ nguyên nhân cái chết thì nên trực tiếp dìm vào nước không phải sao?" Tô Duyệt Cẩn thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Như vậy có thể không phải bởi vì ngoại thương mà chết, nếu không thì không thể nào không có máu được."
Dừng một chút, Tô Duyệt Cẩn lại nhăn mi, "Mấy cánh hoa này thật vướng bận."
Quan sát một chút bốn phía xung quanh, Tô Duyệt Cẩn cũng không phát hiện được dụng cụ nào thích hợp để dọn sạch cánh hoa vì vậy chỉ có thể dùng tay đẩy ra, mở miệng nói: "Mấy cánh hoà này thất sự không cần thiết, đến cùng là muốn nguỵ tạo tự sát hay là bởi vì áy náy hoặc là bở vì mục đích nào đó mà làm chuyện này?"
Chờ đến sau khi Tô Duyệt Cẩn đại khái dọn sạch xong những cánh hoa, lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng của thi thể, thi thể là nữ giới, tóc dài tán ở trong nước, tình huống này trông có chút khủng bố, cô ta ăn mặc quần áo, cũng không chút xộc xệch, nhưng tư thế vặn vẹo, quỷ dị, cuộn tròn trong bồn tắm, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Chết trong tình trạng thế này, trên cơ bản có thể loại trừ khả năng tự sát.
Tô Duyệt Cẩn đại khái liếc mắt quan sát, đem bàn tay đưa vào trong túi tử thi, lấy ra một thẻ bài poker, là quân K cơ. Thẻ bài poker này hoàn toàn ướt nhẹp, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, không phải lá bài đặc biệt, không ký hiệu đặc biệt, đơn giản chỉ là một một thẻ bài poker bình thường mà thôi.
Đem thẻ bài poker ướt đẫm đặt sang một bên, Tô Duyệt Cẩn bắt đầu tìm kiếm những manh mối khác. Rất nhanh, cô đã tìm được một đồ vật có giá trị hơn là điện thoại di động. Không có gì bất ngờ xảy ra, điện thoại cần mật khẩu, màn hình khoá điện thoại là một bó hoa hồng, một mảng lớn màu đỏ, nhìn vô cùng quỷ dị mà mỹ lệ.
Tô Duyệt Cẩn thử "rose", "roses" đều không đúng, ngược lại đem ánh mắt chuyển qua thi thể kia, mở khoá bằng vân tay là không khả thi, bởi vì thi thể kia chỉ là mô hình, như vậy, quân K cơ? Lần này, Tô Duyệt Cẩn thử ghép vần bằng tiếng Anh, quả nhiên điện thoại được mở khoá.
Có một ít lịch sử trò chuyện bên trong, nội dung đại khái chỉ là chủ nhân chiếc điện thoại chuẩn bị lấy thân phận là quân K cơ tham gia trò chơi của một câu lạc bộ gọi là "Tổ ong", câu lạc bộ kia hẳn do một người yêu thích gϊếŧ người lập nên. Chủ tịch câu lạc bộ nick name là 007.
Trừ cái này ra, còn có một hoá đơn mua sắm, người chết lên mạng mua một lọ thuốc độc.
Tô Duyệt Cẩn ở trong phòng tắm tìm nửa ngày, rốt cuộc từ trong góc phòng tìm được một lọ thuốc độc, nhưng nó đã hoàn toàn trống rỗng. Tô Duyệt Cẩn nhìn nhãn hiệu trên lọ, và vết đốm đỏ trong long bàn tay thi thể, cô có thể xác định người này chết bởi vì lọ thuốc độc kia.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày tiếp tục xem xét điện thoại, rốt cuộc tìm được một folder bị khoá.
Bởi vậy, Tô Duyệt Cẩn lại xem xét kỹ càng phòng tắm một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào.
"Hoặc là, manh mối này mình đã tìm được rồi?" Tô Duyệt Cẩn lẩm bẩm.
Cuối cùng, Tô Duyệt Cẩn sử dụng "007" gõ vào mã khoá của folder, nội dung bên trong folder rõ ràng, thuốc độc là do 007 mua để bày mưu tính kế gϊếŧ người, nguyên bản kế hoạch của bọn họ là hạ độc người mang quân K đến tham gia trò chơi.
Đến tận đây, mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng, hung thủ là 007, thủ pháp gây án chính là hạ độc.
Sau khi gõ đáp án lên màn hình, thì chiếc rương cũng tự động mở ra, bên trong có một chiếc chìa khóa, một quân K cơ, cùng với một tờ giấy.
Tờ giấy viết: "Chúc mừng cô đã thông qua bài kiểm tra, quân K cơ, hoan nghênh cô tham gia trò chơi lần này của câu lạc bộ "Tổ ong", chúc cô chơi vui vẻ. Hiện tại, cô có thể cầm quân bài pocker thuộc về mình đi đến khu vực tập trung chờ đợi người chơi tiếp theo."
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp khóe môi, cầm lấy chìa khóa cùng quân bài poker, mở khoá cửa.
Phía sau cửa là một phòng thay đồ, trên giá áo treo một bộ quần áo, bên cạnh là một thẻ bài, trên đó có viết: "Sau khi thay quần áo xong, thì đi theo hướng mũi tên đến khu tập trung."
========================
40 vote sẽ update chap mới nhaMọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
03/07/2023