Chương 34: Vợ à

Tô Duyệt Cẩn cầm di động, ngừng một lát, nghiêng mắt nhìn về phía Tiếu Kiệt, mở miệng hỏi: "Còn có thêm điều kiện nào nữa không?"

Tiếu Kiệt đưa mắt nhìn tổ chương trình, đạo diễn, biên kịch có lẽ vì cảm thấy nhiệm vụ này có độ khó tương đối cao, cho nên vẫy tay. Tiếu Kiệt vì thế cười nói: "Không có, Tô lão sư cố lên."

Tô Duyệt Cẩn thấy thế liền cong khóe miệng, không có gì do dự, bấm nút gọi kèm theo mở loa ngoài.

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, Tần Liễm Vi liền nhận, giọng điệu lãnh đạm, không chút nào làm người ta cảm thấy ái muội, "Tô lão sư."

Dưới khán giả có chút xao động, Tiếu Kiệt điên cuồng đưa ngón trỏ đặt lên miệng ý bảo mọi người yên lặng.

Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn nhẹ cong, rất nhỏ làm người ta rất khó phát hiện, rũ con ngươi, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt, ngữ điệu có chút nhẹ, tựa như lông hồng, "Tần tổng."

Tần Liễm Vi thấp giọng mà lên tiếng, dưới ánh đèn sân khấu, càng thêm yêu mị, câu người.

"Em muốn nói với chị ba chữ." Tô Duyệt Cẩn trực tiếp mở miệng, làm Tiếu Kiệt ở bên cạnh lập tức mở to hai mắt nhìn. Chỉ có mình Diệp Tử Ninh làm ra vẻ mặt tôi đây đã khám phá được trước mấy người rồi, tôi xem no rồi giờ thì đến lượt các người.

Tần Liễm Vi ngừng hai giây, cười khẽ một tiếng, "Ba chữ gì?"

Tô Duyệt Cẩn mặt không biến sắc nói ra ba chữ theo yêu cầu, trên mặt như bị viết mấy chữ là tôi bị ép buộc, "Chị thật đẹp."

Tần Liễm Vi hơi trầm ngâm, lời nói mang theo vài phần trêu đùa, "Em, nghĩ chị đẹp thật sao?"

Tô Duyệt Cẩn ngẩn người, Tần Liễm Vi cái người này là đang muốn chết có phải hay không muốn? "Tần tổng."

"Chọc em chơi thôi." Tần Liễm Vi mỉm cười mở miệng, ngừng hai giây, tiếp theo mở miệng, ngữ điệu có thể nói ôn nhu, "Em cũng rất đẹp."

Tô Duyệt Cẩn không chút cốt khí mà đỏ bên tai, vờ vén sợi tóc ra sau che tai, tạm thời may mắn không bị ai phát hiện, cô nhẹ cong khóe môi, thấp giọng nói: "Cảm ơn Tần tổng, tôi tắt máy đây."

"Chờ một chút." Tần Liễm Vi đột nhiên mở miệng nói.

Tô Duyệt Cẩn trong nháy mắt đó tim đập lỡ mất một nhịp, có chút khẩn trương, sợ Tần Liễm Vi nói ra mấy lời đùa cợt không nên nói.

"Em phải nhớ rõ chuyện đã đáp ứng với chị, em mà quên thì chị sẽ không ngoan ngoãn chờ đâu." Tần Liễm Vi không nhanh không chậm mà nói, nghe thấy có chút tùy ý, trong đó thâm ý có vẻ rất mịt mờ.

Tô Duyệt Cẩn hàm hồ mà lên tiếng, cúp điện thoại.

Tiếu Kiệt trên mặt treo vẻ mặt bát quái ý cười, "Tô lão sư, vấn đề là, cô đáp ứng với Tần tổng chuyện gì vậy?"

"Việc riêng tư." Vẻ mặt Tô Duyệt Cẩn lạnh nhạt, "Tôi đã thực hiện xong thử thách rồi."

Tiếu Kiệt chớp chớp mắt, hướng tới người xem lộ ra biểu tình tôi đây đã tận lực, rồi sau đó mở miệng nói: "Được vậy kế tiếp chúng ta sẽ đến với phần cuối cùng của chương trình hôm nay. Ai da, rốt cuộc có thể ngồi xuống rồi."

Nhân viên nhanh nhẹn dọn lên sân khấu mấy chiếc ghế dựa, ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một ống đựng thẻ tương tự như của Tô Duyệt Cẩn lúc nãy, chẳng qua nội dung bên trong khẳng định đã đổi.

"Tuy rằng quy tắc ở phần này tôi đã nói qua rất nhiều lần, nhưng vẫn là theo thông lệ sẽ nói lại một lần nữa. Mỗi vị khách mời thay phiên nhau rút thăm, tổng cộng có chín lần rút, mỗi người đều phải rút thăm đều phải trả lời, mấu chốt ở chỗ, nhất định phải nói thật. Mọi người có thể thương lượng để hoán đổi câu hỏi với nhau. Tổ chương trình sẽ căn cứ vào số lượng câu hỏi mà ba vị không trả lời, quy đổi ra tiền sung vào quỹ từ thiện của nhà đài, sau đó quy đổi ra vật tự để quyên tặng, cụ thể về việc từ thiện các vị khách mời có thể tra được trên official website."

"Ba vị lão sư có cần thương lượng với nhau trước khi chính thức bắt đầu không?" Tiếu Kiệt mở miệng hỏi.

Ba người nhìn mặt nhau, nói thật, lời nói thật không có gì áp lực, nhưng đề cập đến vấn đề từ thiện, khó tránh khỏi sẽ làm người ta cảm thấy có chút áp lực, rốt cuộc sẽ có những vấn đề xác thật không tốt lắm để trả lời.

Đưa mắt nhìn Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh một cái, Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng: "Lớn mật nhảy qua, toàn bộ quyên tặng, thiếu tiền tôi bù vào."

Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, "Đa tạ Vương gia."

Tiếu Kiệt chạy nhanh duỗi tay, "Ai ai ai, không được, ba người phải nghiêm túc trả lời, không thể tùy tiện bỏ qua. Tô lão sư, cô làm thế là đang gian lận đó, không được."

Tô Duyệt Cẩn chớp mắt, "Được rồi."

"Mời nói ra ấn tượng đầu tiên của cô đối với một trong đó hai vị khách mời còn lại."

Tô Duyệt Cẩn dẫn đầu mở miệng: "Diệp Tử Ninh, nhân mô nhân dạng."

Diệp Tử Ninh trừng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Tôi sao lại nghe thấy câu này không giống như lời hay chút nào thế?"

Tiếu Kiệt lập tức cười nói: "Vậy còn hiện tại?"

"Chính là chồn ăn dưa, chỗ nào có dưa thì đi chỗ đó." Tô Duyệt Cẩn lại cười nói.

Tiếu Kiệt nghe vậy liền cười, bắt đầu "đổ thêm dầu vào lửa", "Phi thường tốt, Tô lão sư đã làm cho câu hỏi này càng thêm nóng hơn một chút rồi, Tô lão sư mở đầu rất hay, hai vị còn lại ngàn vạn đừng buông tha cho cô ấy."

Toàn bộ phân đoạn tiến hành thuận lợi, thành công nói nói giỡn cười, không đau không ngứa, thật ra mà nói có chút táo bạo thì cũng không tới, nhưng cũng rất có ý tứ. Trong đó, ba người đã bỏ qua hai vấn đề.

Tiết mục đến đây cũng đã kết thúc, Tô Duyệt Cẩn trở về phòng nghỉ, Lâm Không Thanh đã liên hệ Chu Thuyền, mời cô đến.

Cùng lúc đó, Tô Duyệt Cẩn cũng tự mình gửi tin nhắn đến Tần Liễm Vi, nói mình sẽ không về ăn cơm chiều, muốn mời Chu Thuyền ăn một bữa.

"Em vì muốn mời người khác ăn bữa tối mà bỏ mặc chị ở nhà sao?"

"Muốn cảm ơn người ta đã hỗ trợ em mà thôi."

"Vậy em chuẩn bị gì để cảm ơn chị?"

"Nói đến việc này, em phải phê bình chị, Tần tổng, chị không cảm thấy ngữ khí chị nói chuyện có chút......"

"Có chút gì?"

"Vi diệu."

"Chị đã tận lực, đối với em mà nói chuyện lãnh đạm thì rất khó nha."

Tô Duyệt Cẩn quyết đoán tắt điện thoại, không cho Tần Liễm Vi có cơ hội nói chuyện, há mồm ngậm miệng tất cả đều là mấy lời câu dẫn người ta.

"Tô Duyệt Cẩn, lỗ tai đỏ của em đỏ kìa." Lâm Không Thanh sâu kín mà mở miệng.

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt đối mặt với Lâm Không Thanh làm như không có gì mà chớp chớp mắt, "Có sao?"

"Lại cùng Tần tổng nói chuyện phiếm sao?" Lâm Không Thanh không phản ứng lại, tiếp tục mở miệng, ngữ điệu mang theo vài phần trêu chọc.

Tô Duyệt Cẩn đơn giản gật đầu, "Dạ."

"Thừa nhận rất nhanh, Tô đại tiểu thư của tôi ơi, em có chút tiền đồ được chứ? Fans của em mà nhìn thấy bộ dạng của em bây giờ sẽ cảm thấy em thật giống một tiểu tức phụ đó." Vẻ mặt Lâm Không Thanh rõ là "hận sắt không thành thép", Tô Duyệt Cẩn đức hạnh này, rõ ràng là bị người ta ăn đến gắt gao.

Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn cũng không thay đổi, "Đó là do chị chưa nhìn thấy qua bộ dạng dính người của Tần Liễm Vi mà thôi."

"Em im miệng, chị không muốn nghe." Nháy mắt Lâm Không Thanh có loại cảm giác thế giới quan của mình bị lung lay sắp đổ, Tần tổng...... dính người...... cứu mạng, cầu mong cô chưa từng nghe qua mấy từ này.

"Là do chị nhắc tới đề tài này trước." Vẻ mặt Tô Duyệt Cẩn bình tĩnh.

"Tô đại tiểu thư, chị sai rồi." Lâm Không Thanh trực tiếp nhận thua, "Chị không muốn biết hai người như thế nào, dù sao thì em cũng nên nhớ kỹ, đừng biểu hiện qua mức trước mặt người khác, để cho fan CP có thời gian mà xào xào couple trước, đến lúc đó thật sự công khai, cũng sẽ làm người ta không quá bất ngờ, phản ứng của dư luận cũng sẽ dịu bớt."

Tô Duyệt Cẩn nghe vậy cong cong mặt mày, "Cảm ơn chị Lâm."

Lâm Không Thanh bày ra vẻ mặt trào phúng chính mình, "Buổi chiều chị còn đang suy nghĩ em muốn theo đuổi Tần tổng, buổi tối liền cam chịu hai người đang ở bên nhau, thật không biết là do hai người tiến triển quá nhanh, hay là do trí tưởng tượng của chị quá mức bay xe nữa."

Tô Duyệt Cẩn chỉ cười không nói.

"Nhưng chuyện xào couple này, nếu Tần tổng không đáp ứng......" Lâm Không Thanh nhíu mày, nhìn có chút rối rắm.

Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng: "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi, chị ấy còn đang ước gì xào cho cả thế giới đều biết luôn kia kìa."

Lâm Không Thanh nghẹn họng, cảm thấy chính mình lại vô tình biết mấy chuyện không nên biết, ủa, không đúng, từ từ đã, "Cái gì?! Hai người thật sự đã ở bên nhau sao?"

"Em cảm thấy chị nên nhỏ tiếng một chút." Tô Duyệt Cẩn đúng lúc nhắc nhở.

Lâm Không Thanh nhanh bụm miệng lại.

Nhưng mà, lúc này Chu Thuyền đúng lúc đang đứng ngoài cửa do dự nửa ngày, không biết có nên ngay lúc này đi vào hay không, sau một lúc lâu, vẫn là "thấy chết không sờn" mà vặn chốt cửa, sau khi đi vào thì đem cửa đóng lại, dùng cực nhẹ nhất mà mở miệng nói: "Cái kia...... ngượng ngùng quá, tôi không phải cố ý muốn nghe lén...... tôi vừa đến cửa liền nghe được một câu...... Đúng...... không sai, chính là câu chị Lâm vừa nói."

Vẻ mặt Tô Duyệt Cẩn vô tội mà nhìn về phía Lâm Không Thanh, Lâm Không Thanh giơ tay đỡ trán, sau một lúc lâu ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Chu Thuyền, không được, hôm nay dù có rơi vào biển lửa cũng phải kéo Chu Thuyền về đội của mình.

Chu Thuyền bị ánh mắt của Lâm Không Thanh làm cho hoảng sợ, "Sao...... làm sao vậy? Tôi đã nhìn xung quanh rồi, lúc ấy không có ai khác cả, chỉ có tôi, tôi nhất định sẽ không nói đi ra ngoài."

"Chu lão sư, cô có suy xét một chút về việc gia nhập đoàn đội của chúng tôi hay không, chúng tôi thực sự muốn cô." Lâm Không Thanh nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.

Chu Thuyền trực tiếp ngây người.

"Chu lão sư yên tâm, về phương diện tiền lương chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, cụ thể có thể bàn bạc sau." Lâm Không Thanh nói tiếp.

Chu Thuyền do dự hai giây, lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Cẩn, lời cự tuyệt cũng chưa nói ra, "Tôi sẽ suy xét một chút."

"Mong Chu lão sư nghiêm túc suy xét, khi nào cô có thể cho tôi câu trả lời?" Lâm Không Thanh nhẹ giọng hỏi.

Chu Thuyền nghĩ nghĩ, "Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ cho chị câu trả lời."

Khóe miệng Lâm Không Thanh cong lên mang theo ý cười, "Được, vậy ngày mai."

"Đi thôi, đi ăn cơm trước." Tô Duyệt Cẩn đứng lên, nói.

Chu Thuyền lại do dự, "Tô lão sư, nếu không, tôi vẫn là không nên đi."

Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, "Tại sao? Ăn bữa cơm này liền sẽ bán mình cho em sao? Việc nào ra việc đó, chị không chấp nhận tham gia vào đoàn đội của em là một chuyện, nhưng hiện tại cự tuyệt em, em cảm thấy vô cùng tổn thương đó nha."

Chu Thuyền tức khắc mặt đỏ tía tai, chân tay luống cuống, "Không, chị không phải có ý này."

Lâm Không Thanh cạn lời mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, ho khan hai tiếng, "Chú ý lời nói của em một chút đi, có tin chị sẽ đem chuyện này mách lẻo với Tần tổng của em rằng, em ở bên ngoài rất thích câu dẫn phụ nữ hay không?"

Tô Duyệt Cẩn thập phần kiêu ngạo, "Chị dám sao?"

Lâm Không Thanh không tin cái bộ dáng kiêu ngạo này chút nào, lập tức bước đến lấy di động, liền bị Tô Duyệt Cẩn đè lại, "Hiện tại, không phải chúng ta nên chú tâm vào Chu lão sư sao?"

Lâm Không Thanh tức khắc cười nhạo một tiếng, trẻ trâu, chị đây không sợ mình không trị được em. "Chu lão sư, đừng để ý em ấy, ăn một bữa cơm mà thôi, tôi cũng không có nói cô ăn xong bữa cơm này liền phải đáp ứng lời mời hợp tác không phải?"

Nội tâm Chu Thuyền một trận kích động, thật đúng là Tần tổng, trên mặt lại thẹn thùng cười, "Vậy được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được"

Lâm Không Thanh vừa nghe, hấp dẫn, liền lập tức tiến lên tán thưởng, đối với Tô Duyệt Cẩn ở phía sau nói: "Tô đại tiểu thư, em phải theo kịp nha."

Vì thế, bữa cơm này biến thành chỗ để Lâm Không Thanh cùng Chu Thuyền nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Duyệt Cẩn yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn hai người còn lại, tự cảm thấy mình có chút dư thừa, quan trọng là này bữa cơm không phải do cô mời sao?

Bất quá, trải qua thời gian ăn cơm nói chuyện với nhau, hai cô đưa Chu Thuyền về nhà, tiếp đó Lâm Không Thanh lại lái xe đưa Tô Duyệt Cẩn về, nhưng đi được nửa đường, liền nhận được điện thoại của Tần Liễm Vi, bảo cô nên về nhà sớm một chút còn Tô Duyệt Cẩn thì để cô.

Lâm Không Thanh chỉ có thể nói mấy câu cảm ơn, vì cô không thể cự tuyệt.

Theo địa chỉ được gửi đến, khi hai người đến nơi thì Tần Liễm Vi đã chờ ở đó. Lâm Không Thanh không màn hình tượng trợn to hai mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn ngồi vào ghế phụ, sau đó bị Tần Liễm Vi đè xuống hôn nửa ngày, tâm tình thập phần phức tạp, cô có cảm giác bất lực khi củ cải trắng do mình chăm sóc bị...... bị chuột gặm mà không làm được gì.

Trong xe, Tô Duyệt Cẩn tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tần Liễm Vi, đáy mắt nóng rực, đuôi mắt đầy diễm sắc, trong không gian mờ ảo, đặc biệt câu dẫn người, "Tần tổng, đã ăn cơm chiều chưa?"

Tần Liễm Vi đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt sâu thẳm, "Ăn rồi."

Tô Duyệt Cẩn cong nhẹ khóe miệng, duỗi tay mở hai cúc áo sơ mi của Tần Liễm Vi, nhích người khẽ hôn lên xương quai xanh thấp thoáng của cô, thấp giọng mở miệng: "Em muốn ăn thêm cơm."

Hô hấp Tần Liễm Vi cứng lại, trong mắt tràn đầy kích động, không nói gì trực tiếp hôn lên môi Tô Duyệt Cẩn, trong không gian mờ ảo yên tĩnh vang lên vài âm thanh ái muội vô cùng rõ ràng.

Nụ hôn qua đi, quần áo trên người cả hai đều trở nên xộc xệch, ánh mắt Tô Duyệt Cẩn sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, sau một lúc lâu, sâu kín mở miệng: "Tần tổng, chúng ta cần phải trở về."

Tần Liễm Vi ngồi trở lại ghế lái, nhẹ nhấp cong khóe miệng, đáy mắt đen tối làm người ta cảm nhận được..... đặc biệt nguy hiểm.

Rất nhanh sẽ lăng bánh rời đi bỏ lại Lâm Không Thanh chết đứng ở đó. Hai người thuận lợi về đến nhà, Tô Duyệt Cẩn ưu nhã duỗi eo nhức mỏi, ngồi xổm xuống sờ sờ lên người Hồng Đậu, lúc này, di động vang lên, là Lâm Không Thanh gọi đến.

"Tô đại tiểu thư, theo như chị tính toán thì em về đến nhà rồi đúng không?" Lâm Không Thanh trực tiếp mở miệng hỏi.

Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, "Vâng, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, đêm nay em đọc kịch bản cho chị, chị có chỉnh sửa, bỏ đi trước một số chỗ không hợp lý, phần còn lại thì em xem đi nhé, ngày mai cho chị hồi đáp." Lâm Không Thanh nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn có chút nghi hoặc, "Gấp như vậy sao?"

"Đã ngâm lâu rồi, phía đoàn phim bên kia đang thúc giục, không thể chậm trễ công tác chung vì chúng ta được đúng không?" Lâm Không Thanh giải thích.

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Được, vậy chiều ngày mai em sẽ bàn với chị."

Ngay lập tức, Tần Liễm Vi đột nhiên mở miệng nói: "Đều lùi lại đi."

Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Công ty đối với em có sắp xếp khác." Tần Liễm Vi ngồi ở quầy bar, vừa rót rượu vừa mở miệng nói, màu sắc rượu vang đỏ chảy vào ly làm say lòng người.

Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, "Sắp xếp gì? Tại sao em lại không biết?"

Tần Liễm Vi nâng ly rượu lên nhẹ nhấp một ngụm, ánh mắt dừng ở trên người Tô Duyệt Cẩn, khuôn mặtbị ánh đèn làm cho nhu hòa cũng lộ ra cổ lãnh đạm gợi cảm, "Tạm thời còn chưa thể nói cho em được."

"Tần tổng." Tô Duyệt Cẩn đứng lên, ngữ khí có chút trầm, đè ép vài phần tức giận.

Tần Liễm Vi không dao động, "Đều lùi lại hết đi, nghe lời, chị sẽ không hại em."

"Vì sao hiện tại lại không thể nói cho em?" Tô Duyệt Cẩn cau mày.

Tần Liễm Vi cười có chút bất đắc dĩ, "Không thể cho chị cơ hội chuẩn bị một bất ngờ cho em sao?"

Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn vẫn như cũ, có chút trầm, "Cái này là chị thiên vị em sao?"

"Tất cả đều đúng theo nguyên tắc, chị bảo đảm, tuy rằng vẫn có chút ảnh hưởng bởi tình yêu của chị với em, nhưng tất nhiên phần nhiều vẫn là vì suy nghĩ đến lợi ích của công ty." Tần Liễm Vi giải thích nói.

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, nói với Lâm Không Thanh ở đầu bên kia, "Đều lùi lại đi." Dứt lời, liền đưa tay ôm Hồng Đậu vào người trở về phòng ngủ.

Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, làm sao bây giờ, hình như mình chọc bạn nhỏ tức giận rồi.

Sau một lúc lâu, Tần Liễm Vi ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, xoay người bước lên lầu.

Trong phòng ngủ, Tô Duyệt Cẩn xụ mặt, "Tắt đi."

"Từ từ, Tần tổng như thế nào...... Hai người không phải là đang ở chung với nhau đó chứ?" Lâm Không Thanh mở miệng nói.

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nheo lại con ngươi, "Chị không phải không quan tâm đến chuyện tiến triển tình yêu của em sao?"

"Khụ, không có việc gì, vừa này hai người đang cãi nhau à?" Lâm Không Thanh nghĩ đến mình có nên khuyên nhủ chút gì đó không.

Tô Duyệt Cẩn lại là cười khẽ một tiếng, "Em sao mà dám cùng Tần tổng của chúng ta cãi nhau chứ."

"......" Lâm Không Thanh trực tiếp từ bỏ, nghe được lời này cô cảm thấy phía sau lưng mình hơi lạnh lạnh, Tần tổng nên tự cầu phúc cho mình đi thì hơn.

"Được rồi, cứ như vậy đi, em muốn đi ngủ, tắt đây." Tô Duyệt Cẩn không chút để ý mà mở miệng, nói xong liền cúp điện thoại.

Không lâu sau, Tô Duyệt Cẩn nhận được tin nhắn của Tần Liễm Vi.

"Tô lão sư, chị có chuyện muốn nói với em."

Tô Duyệt Cẩn không thèm để ý tới cô, ôm quần áo đi vào phòng tắm. Cô là bị Tần Liễm Vi chọc tức, rất khó để giờ cô không ra vẻ. Bản thân cô không ngại bản thân bị người khác nói dựa vào tài nguyên trong nhà, chỉ vì sự thật không phải như vậy, nhưng mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô vẫn là thực khó chịu.

Chờ khi Tô Duyệt Cẩn từ trong phòng tắm bước ra, di động đã bị Tần Liễm Vi spam.

Nhìn chằm chằm màn hình di động, Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, quét mắt nhìn Hồng Đậu đang ở trên giường làm ầm ĩ, nhìn không được vươn tay ra trêu chọc nó.

Ngay úc này, di động của cô lại vang lên, Tô Duyệt Cẩn tiếp lên, "Tần tổng."

"Ngày mai em cùng chị đến công ty." Tần Liễm Vi trực tiếp mở miệng.

Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, "Làm cái gì?"

"Ký hợp đồng." Tần Liễm Vi dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Nếu xem qua thấy được thì em hãy đồng ý."

Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, nói ra một chữ, "Được."

"Đây là chị dùng thân phận cấp trên nói chuyện với em. Bây giờ chị sẽ dùng thân phận người yêu......." Tần Liễm Vi chậm rãi mở miệng, ngữ khí rất là u oán, "Tô lão sư, em không để ý đến chị suốt nửa tiếng."

"Vừa rồi em đi tắm." Tô Duyệt Cẩn cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.

Tần Liễm Vi thấp giọng lên tiếng: "Không hỏi ý kiến của em trước mà lại tự ý quyết định, em tức giận cũng đúng nhưng không thể không để ý đến chị, chị sợ." Tần Liễm Vi nói đến cuối, giọng khẽ run, dường như đè nặng chút cảm xúc khó có thể miêu tả.

"Vừa mới thật sự là em đi tắm." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ con ngươi, nhấp môi, "Không tin chị xuống lầu nhìn thử xem."

Tần Liễm Vi ngừng hai giây, "Chị không xuống đâu, chị sợ chị không tự chủ được bản thân."

"......" Tô Duyệt Cẩn chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, không quá vài giây, liền nghe Tần Liễm Vi nói tiếp, "Em có xem tin nhắn lúc nãy chị gửi không?"

Tô Duyệt Cẩn đem giao diện trò chuyện thu nhỏ lại, đưa mắt nhìn, mấy nét vẽ đơn giản, môt meme tiểu nhân xin chịu tội, còn thêm mấy chữ, "Chị sai rồi".

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm bức vẽ nửa ngày, "Chị vẽ?"

"Khó coi quá sao?" Tần Liễm Vi mở miệng hỏi.

Tô Duyệt Cẩn ghét bỏ mà mở miệng: "Vô cùng xấu." Sau đó trực tiếp nhấn nút lưu.

Tần Liễm Vi nói tiếp: "Xấu hay không không liên quan, mấu chốt là có hữu dụng hay không, Tô lão sư, còn giận chị sao?"

"Em không tức giận." Tô Duyệt Cẩn đưa tay chầm chậm vuốt lông Hồng Đậu, ngữ điệu hơi có chút không để ý.

Tần Liễm Vi sâu kín mở miệng: "Vậy em đuổi Hồng Đậu ra khỏi phòng đi, chị ghen."

"Ghen với một con mèo, chị sao lại có thể ấu trĩ như vậy?" Tô Duyệt Cẩn buồn cười mà nói.

Tần Liễm Vi nói tiếp: "Em nhanh lên đi, chị tức muốn chết."

Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng cong lên, ôm Hồng Đậu bước ra khỏi phòng đặt nó vào ổ mèo, sờ sờ đầu Hồng Đậu, "Được rồi."

"Còn một việc nữa." Tần Liễm Vi lợi dụng cơ hội mà tiến thêm một bước, "Lời nói hôm nay của em, có phải không tính nữa không?"

Tô Duyệt Cẩn dừng một chút, ánh mắt hơi lóe, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng: "Giữ lời."

"Vậy đêm nay em có thể ôm chị ngủ không?" Tần Liễm Vi thấp thấp mà mở miệng, ngừng một lát, lại nói tiếp, "Chị muốn ngủ cùng em."

Tô Duyệt Cẩn trầm mặc.

"Vợ à." Giọng nói của Tần Liễm Vi trầm thấp hơi khàn, có thêm mấy phần làm nũng, nghe vào làm tấm người kia phát ngứa.

Tô Duyệt Cẩn đưa tay che mặt, buông vũ khí đầu hàng, "Vâng."

"Chị chờ em." Tần Liễm Vi nói tiếp, âm cuối nhẹ nhàng cao lên, vô cùng câu người.

Tô Duyệt Cẩn cúp điện thoại, lăng lộn trên giường bò nửa ngày, cho đến khi bên tai không còn đỏ ửng nữa mới đứng dậy đi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng ngủ, Tô Duyệt Cẩn có chút do dự, không đợi gõ cửa liền tự mở ra.

Tần Liễm Vi đứng ở cửa, ánh mắt lọt vào trong đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, không nói gì, trực tiếp duỗi tay đem người kéo vào, đóng cửa, vô cùng lưu loát.

"Chị chậm một chút đi." Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng, lời nói mang theo vài phần ý tứ lên án.

Tầm mắt Tần Liễm Vi dời sang bên cạnh, mở miệng: "Đừng nháo nữa, đi ngủ."

Tần Liễm Vi buông người ra, nằm nghiêng trên giường, ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, dùng ánh mắt ý bảo em có thể nằm đây.

Tô Duyệt Cẩn căn bản không dám nhìn thẳng vào người Tần Liễm Vi, chỉ chui vào trong chăn, thò lại gần ôm eo Tần Liễm Vi, nhắm mắt mở miệng: "Ngủ đi."

Tần Liễm Vi nhìn Tô Duyệt Cẩn một lúc lâu, không nhịn được cười khẽ một tiếng, "Bạn nhỏ, sao ngại vậy?"

"Câm miệng, nhanh ngủ đi." Tô Duyệt Cẩn vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhéo vào eo Tần Liễm Vi một cái. Quyết định sang ngủ chung với Tần Liễm Vi là sai rồi đúng không?

Hô hấp Tần Liễm Vi cứng lại, duỗi tay đem bé con ôm chặt vào trong ngực, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn, ngoan một chút."

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

"Vậy ngủ thôi, nhưng chị muốn lặp lại một lần, đồng ý với chị, về sau em không được không để ý tới chị." Tần Liễm Vi dùng trán chống lên giữa mày Tô Duyệt Cẩn, như muốn nói lòng chị còn sợ hãi, "Chị thật sự rất sợ, thật sự."

Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, đưa tay ôm người kia chặt thêm, "Vâng."

"Ngủ ngon." Tần Liễm Vi khẽ hôn lên khóe môi Tô Duyệt Cẩn, nhẹ giọng nói, ngữ điệu mười phần ôn nhu.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Chương sau sẽ có H đó mọi người

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

24/10/2022