- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
- Chương 10: Tôi ở nhà chờ cô trở về
Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
Chương 10: Tôi ở nhà chờ cô trở về
Trên đường lát đá sạch sẽ, đèn đường trản trản sáng lên, toàn bộ đường phố đều phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, như là mỹ nhân ý vị.
Tần Liễm Vi cùng Tô Duyệt Cẩn sóng vai đi ở trên đường, thanh phong phất quá, có sợi tóc giao triền, ái muội không nói cũng hiểu.
Bữa tối theo yêu cầu của Tô Duyệt Cẩn, ăn vô cùng tùy ý, cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, mà lúc này, sau khi ăn xong hai người đang cùng nhau tản bộ.
"Tần tổng, tôi muốn hỏi cô một vấn đề." Đi không bao lâu, Tô Duyệt Cẩn đi phía trước vài bước, quay người lại nhìn về phía Tần Liễm Vi, gió nhẹ đem những sợi tóc vén lên, tươi cười thật sâu.
Ánh mắt Tần Liễm Vi dừng trên mặt Tô Duyệt Cẩn, mặt mày đen tối không rõ sương mù, ngữ điệu cực nhẹ cực đạm, dường như gió thổi qua liền sẽ biến mất, "Hỏi đi."
Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt như sao trời, môi mỏng khẽ mở, đọc ra một đoạn thơ, như một nhà văn ẩn danh nào đó,
"Ta trong bóng đêm lắng nghe, bao nhiêu lần, ta cơ hồ yêu yên tĩnh tử vong.
Ta ở thi tứ dùng hết ta lời nói, cầu hắn đem ta một tức tán nhập không mang.
Mà hiện tại, chết càng là cỡ nào tráng lệ, ở đêm khuya đột ngột hồn ly nhân gian.
Đương ngươi chính trút xuống ngươi lòng mang, phát ra như vậy mừng như điên.
Ngươi vẫn đem ca xướng, nhưng ta lại không hề nghe, ngươi mãng ca chỉ có thể xướng cấp bùn thảo một khối."
Tần Liễm Vi vừa mới nghe được câu đầu tiên, liền trầm mặt, mày hơi nhăn lại, trong mắt mờ mịt một hồi yên tĩnh đến cực điểm.
"Cô nhớ rõ bài thơ này?" Tô Duyệt Cẩn đem này đoạn thơ đọc xong, tầm mắt dừng trên người Tần Liễm Vi, mở miệng nói, giọng nói như khẳng định.
Tần Liễm Vi nhẹ nhàng nhấp khóe môi, trên mặt là một tầng mỏng sương, "Nhớ rõ."
"Kia......" Tô Duyệt Cẩn vừa mới nói ra một chữ, liền bị Tần Liễm Vi ôm vào trong ngực.
Tần Liễm Vi đem người ôm chặt lấy, dường như muốn đem người khảm vào trong thân thể của chính mình.
Tô Duyệt Cẩn ngẩn ra, lập tức ôn nhu nói: "Không có việc gì, tôi đã không có chuyện gì, không cần lo lắng."
Tần Liễm Vi không nói chuyện, đôi tay ôm Tô Duyệt Cẩn ngược lại càng thêm chặt.
"Ôm thật chặt, tôi thở không nổi." Tô Duyệt Cẩn nói tiếp, "Tôi chỉ nghĩ, chuyện kia, là dấu chấm hết cho những chuyện không hay mà thôi, không có ý khác, cô đừng sợ."
Tần Liễm Vi đem vòng tay nới lỏng, nhưng lại không buông người ra.
Đoạn thơ này, nếu lúc trước Diệp Tử Ninh đem bức ảnh kia lật ra phía sau, liền có thể nhìn thấy, đó là do Tần Liễm Vi viết lên.
Bất quá, thật hiển nhiên, lúc này Tô Duyệt Cẩn đang nói đến chuyện kia, cũng không phải chuyện của hai người. Chuyện đó, cùng đoạn thơ này có chút tương quan.
"Chờ bộ điện ảnh này được quay xong, tôi sẽ tận hết khả năng giải quyết." Ngữ khí Tô Duyệt Cẩn kiên định, nhưng đồng thời xác minh, nói ra lời này, cô dùng không ít dũng khí.
Dừng một lát, Tô Duyệt Cẩn lại nghe được giọng nói của chính mình, mang theo vài phần không xác định, "Nếu...... Nếu đến lúc đó tôi yêu cầu trợ giúp, tôi...... cô có thể......"
"Được, tôi sẽ luôn bên cạnh cô." Tần Liễm Vi ngữ điệu ôn nhu, mang theo chút đau lòng không dễ phát hiện, không chờ Tô Duyệt Cẩn nói xong, liền nói thẳng.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên, "Khụ, chúng ta đi thôi, hình như đã không còn sớm, cô nếu phải trở về, cũng nên rời đi rồi." Luôn có loại cảm giác bị vây xem, vẫn là nhanh rời khỏi nơi này.
Tần Liễm Vi đem Tô Duyệt Cẩn buông ra, ngay sau đó mở miệng nói: "Sắp tới tôi hẳn là không có thời gian đến thăm cô, có chuyện công việc cần giải quyết gấp."
"Đã biết." Tô Duyệt Cẩn trố mắt chớp mắt một cái, cố tình xem nhẹ một tia mất mát nổi lên trong lòng, ngữ khí như bình thường.
Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, lại nói tiếp: "Tôi ở nhà chờ cô trở về."
Tô Duyệt Cẩn trong lòng giật mình một cái, đột nhiên cô cảm giác là mình và Tần Liễm Vi rõ ràng có một liên hệ vi diệu, rất khó để hình dung, nhưng lại làm người ta không tự giác cong lên khóe miệng, "Vậy mỗi ngày cô đều phải gọi video để tôi nhìn Hồng Đậu đấy."
"Được." Tần Liễm Vi nhàn nhạt nói.
Không bao lâu, hai người liền đi đến cửa khách sạn của Tô Duyệt Cẩn, ánh sáng ảm đạm, Tần Liễm Vi đem người thân mình cơ hồ muốn dáy đi trong ánh đèn mờ, mặt mày giãn ra, ánh mắt như sao sớm, "Đóng phim chú ý một chút, đừng để lại bị thương."
"Tôi sẽ tận lực." Tô Duyệt Cẩn lui về phía sau một chút, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, có chút thân cận quá, cô còn chưa quá thói quen.
Tần Liễm Vi lại nhăn mi, "Nếu cô lại bị một lần nữa...."
"Tôi bảo đảm sẽ không." Tô Duyệt Cẩn thập phần thản nhiên, "Được rồi, cô đi nhanh đi, đừng về nhà quá muộn."
Tần Liễm Vi cũng không thể nề hà, "Muốn tôi đi nhanh như vậy sao, được rồi, tôi đi là được chứ gì."
"Trên đường nhớ cẩn thận." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng nói.
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Cô đi lên trước đi."
"Hả?" Tô Duyệt Cẩn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn là cong cong khóe miệng, "Được." Sau đó liền xoay người đi vào khách sạn.
Tần Liễm Vi nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Cẩn rời đi, khuôn mặt trầm tĩnh, mãi đến khi đèn trong phòng Tô Duyệt Cẩn sáng lên, mới xoay người rời đi, bóng dáng cao dài, chỉ là có vài phần tịch liêu, khúc mắc trong lòng cô bạn nhỏ còn chưa giải được, đường cô đi phía trước còn rất dài.
Tô Duyệt Cẩn đứng trước cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Tần Liễm Vi rời đi, nhẹ mím môi, thấp giọng nói: "Cái gì đây, lớn như vậy rồi, kết quả vẫn là một cô gái nhỏ vụng về."
Mãi đến khi bóng dáng Tần Liễm Vi biến mất trong tầm nhìn của chính mình, Tô Duyệt Cẩn mới ngồi dựa vào trên giường, tĩnh tâm xem kịch bản.
Bóng đêm nặng nề, Tô Duyệt Cẩn mới vừa khép lại kịch bản trong tay, liền nhận được yêu cầu gọi video từ Tần Liễm Vi.
Video vừa được chấp nhận, Tần Liễm Vi mở lòng bàn tay ra, ánh đèn chiếu xuống tay trắng nõn thon dài, tựa hồ là một tầng ánh sáng nhu hòa, cô nhẹ giọng nói: "Hồng Đậu."
Hồng Đậu ngồi xổm ngồi trên sô pha, không rõ nguyên do mà nghiêng đầu, vẫn không nhúc nhích.
Tần Liễm Vi đơn giản duỗi tay đem Hồng Đậu kéo tiến trong l*иg ngực, rồi sau đó thay đổi màn hình. Màn ảnh, Tần Liễm Vi ngồi trên sô pha, trong l*иg ngực là Hồng Đậu, chỉ lộ ra chiếc cổ thon dài cùng một đoạn cằm, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo sau cổ Hồng Đậu, nói: "Hồng Đậu, chào chị đi."
Hồng Đậu hướng về phía màn hình di động nhe răng, meo meo một tiếng.
Tần Liễm Vi bất đắc dĩ mà mở miệng: "Được rồi, mèo con xong rồi, giờ lại đến lượt tôi. Cô bạn nhỏ, ngủ ngon."
Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, trả lại hai chữ, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tô Duyệt Cẩn nằm xuống, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ, một đêm không mộng mị.
Buổi sáng hôm sau, tuy không có cảnh quay của mình, nhưng Tô Duyệt Cẩn vẫn dậy thật sớm, chạy tới phim trường, nhìn bên ngoài là quan sát học tập, trên thực tế là vì muốn giám sát Diệp Tử Ninh, tránh cho cậu ấy cũng nữ nhân gian xảo kia ở bên nhau.
Bản thân Tô Duyệt Cẩn không quá muốn quản chuyện riêng tư của người khác, nhưng sự nhốn nháo của nữ nhân kia lại liên luỵ đến cả cô và lá con, thủ đoạn lại thập phần bỉ ổi, lần này cô cần phải làm cho Diệp Tử Ninh sớm nhận ra được bộ mặt thật của cô ta, tránh để cho bị hành hạ đến nửa sống nửa chết. Nếu không phải giữa chừng bị nữ nhân kia làm khó dễ, sự nghiệp của Diệp Tử Ninh có thể bước lên một tầm cao mới, sẽ không sớm bị mất đi hào quang như vậy.
Quay xong một cảnh, Diệp Tử Ninh đi đến bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, giơ tay lên vẫy vẫy, tiến đến nở một nụ cười thật tươi, "A Tô Tô, mình còn tưởng rằng sáng hôm nay sẽ không nhìn thấy cậu đó chứ, không nghĩ tới cậu cư nhiên lại xuất hiện ở đây."
"Phải đến để học tập Diệp lão sư chứ?" Tô Duyệt Cẩn buồn bã nói.
Diệp Tử Ninh nhẹ "xì" một tiếng, "Không đề cập tới chuyện này nữa, ngày hôm qua hai người......"
"Không như cậu nghĩ đâu." Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái, nhàn nhạt nói.
"Tần tổng thật sự không được rồi, một chút tiến triển đều không có?" Diệp Tử Ninh nhướng mày, mở miệng trêu chọc.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lức nhé!!!
13/01/2022
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
- Chương 10: Tôi ở nhà chờ cô trở về