Chương 2: Bị Bắt Nạt

Chạng vạng tối trường học không một bóng người.

Thẩm Nhĩ Nhu nghe theo chỉ thị của Diệp Băng Thanh đi đến cửa phòng chứa đồ bị bỏ hoang.

Đây là nơi ở tan ca các dì lao công thường để đồ, mọi người đều không đến đây, vì ở cách rất xa phòng an ninh.

Diệp Băng Thanh và các chị em của cô ta đang đợi cô ở đó.

Cô nhìn thấy biểu cảm trào phúng trên khuôn mặt bọn họ, như ngửi được mùi nguy hiểm, tựa hồ là muốn nhấc chân hạy trốn, lại bị bắt trở về.

Mấy nữ sinh cầm lấy cánh tay của cô kéo lại.

Cô trừng mắt giãy dụa, không quan tâm mà bắt đầu kêu to.

Khuôn mặt đáng sợ của Diệp Băng Thanh ở ngay trước mắt, khoé miệng mang theo nụ cười chế nhạo, đưa tay kéo quần áo của cô…

Cô dùng hết sức giãy dụa, thoát không được ba bốn người gông cùm xiềng xích.

Quần áo trên người dần dần bị lột sạch, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống khoé mắt.

Cuối cùng, cô không giãy dụa nữa, mặc kệ bọn họ định đoạt.

Trên người đã không còn quần áo che thân, thân thể cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị ném vào phòng chứa đồ.

Diệp Băng Thanh đem điện thoại di động của cô ném ở bên cạnh cô, sau đó không chút lưu tình đóng cửa lại.



“Cạnh” một tiếng, cửa bị khoá trái từ bên ngoài.

Giọng nói phấn khích của Diệp Băng Thanh xuyên qua cửa sắt truyền vào trong phòng chứa đồ.

“Muốn ra ngoài sao? Lột sạch quần áo nam sinh bên trong cho tôi.”

Nghe được câu này, Thẩm Nhĩ Nhu khϊếp sợ ngẩng đầu, đôi mắt thích nghi hoàn cảnh tối đen, cô nhìn thấy nam sinh nằm bất động ở một góc.

Cô theo bản năng che lại thân thể mình, cô lùi lại từng chút một, phát hiện ra nam sinh kia vẫn luôn bất động.

Mượn ánh đèn chiếu vào qua cửa sổ nhỏ, cô thấy rõ mặt hắn.

Là Ôn Diễn Hàng.

Hai mắt hắn nhắm chặt, hình như là đã bất tỉnh.

Mặc dù gò má và khóe miệng mang theo vết máu, cô vẫn có thể mơ hồ nhận ra thân phận của hắn.

Bởi vì gần đây cô bị ép phải chú ý tới hắn.

“Chị em” của Diệp Băng Thanh đều biết, Diệp Băng Thanh không có hứng thú với Hứa Viễn Thư, mà là thích Ôn Diễn Hàng.

Ôn Diễn Hàng và Hứa Viễn Thư là hai nam sinh hoàn toàn khác nhau, Hứa Viễn Thư là ánh mắt trời hướng ngoại, Ôn Diễn Hàng an tĩnh mà nội liễm.

Nhưng Diệp Băng Thanh rất là coi trọng hắn, hơn nữa còn bày tỏ với hắn trước rất nhiều người.

Vào cái ngày Diệp Băng Thanh tỏ tình, Thẩm Nhĩ Nhu cũng ở đó, cô đứng ở gần nhất, mặt không biểu tình chứng kiến hết màn trêu đùa khôi hài này.



Nam sinh nhấc mí mắt lên liếc nhìn Diệp Băng Thanh một cái, đôi mắt hẹp dài lộ ra biểu tình chán ghét, đôi môi lãnh đạm lên xuống thốt ra hai chữ: “Tránh ra.”

Liền từ giữa đám học sinh đi lướt qua, đầu cũng không quay lại.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy ánh mắt của Ôn Diễn Hàng dừng lại trên người cô trong mấy giây, thoáng qua trong chốc lát, ngắn đến mức khiến người ta hoài nghi đó chỉ là ảo giác.

Dù sao cũng là đang ở trước mặt mọi người, Diệp Băng Thanh có tức giận đến cắn chặt răng cũng không thật sự dám làm gì hắn.

Thẩm Nhĩ Nhu biết Diệp Băng Thanh sẽ không để cho hắn yên ổn, dù sao chưa từng có người nào khiến cô ta mất mặt đến thế.

Nhưng cô không nghĩ tới là cô ta lại muốn xử lý hai người cùng một lúc.

Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy đây là trường hợp xấu hổ nhất trước giờ cô từng trải qua, hận không thể trực tiếp biến mất trong cái thế giới này.

“Nếu mày lột sạch quần áo hắn,tao sẽ cho mày ra ngoài.” Diệp Băng Thanh ở bên ngoài nói vọng vào, giọng điệu hưng phấn, giống như một ác ma.

Thẩm Nhĩ Nhu cắn môi nghẹn ngào, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

“Đừng lo, hắn đã bị đánh bất tỉnh, nhân lúc hiện tại hắn còn chưa tỉnh, tranh thủ cởϊ qυầи áo của hắn, chụp cho tao một bức ảnh, sau đó tao sẽ thả mày ra.” Diệp Băng Thanh thuyết phục cô, cùng cô thương lượng.

Thẩm Nhĩ Nhu không nhúc nhích, cơ thể không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.

“Không muốn ra ngoài sao? Hử!” Diệp Băng Thanh ở bên ngoài không thấy tiếng động của cô, bực bội mà đá vào cửa sắt, phát ra tiếng vang ‘ầm ầm ầm’.

Thẩm Nhĩ Nhu bị thúc giục càng trở nên sợ hãi, âm thanh ‘ầm ầm ầm’ vang lên không ngừng, cô sợ Ôn Diễn Hàng bị đánh thức sẽ nhìn thấy bộ dáng này của cô.