Chương 48: Tay Trái Là Thiên Đường, Tay Phải Là Hành Phúc

Thế nhưng không biết tại sao, Tiêu Chí Khiêm ôm càng lâu thì trái tim

của Tuyết Chi càng run hơn. Bất giác bị anh kéo lại, ngay cả tần suất

tim đập mà cô cũng không khống chế được.

Sắc mặt ửng đỏ, hô hấp rối loạn, tâm trạng bồn chồn.

Ánh mắt của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, giống như phía trên bị

bao phủ bởi một tầng sao, những tia sáng được chiếu xuống, trong ánh

sáng đó lóe lên một vầng hào quang chỉ có cô mới nhìn thấy.

Cho dù có muốn tiếp tục lừa chính mình nữa, cũng không cách nào biện minh cho bản thân được nữa rồi.

Cô động tâm rồi, động tâm với Tiêu Chí Khiêm rồi.

Bất luận anh của hai năm trước hay anh của hai năm sau, không biết thời gian không biết địa điểm mà cứ im lặng động tâm như vậy.

Có lẽ, là lần đầu tiên khi anh nhìn cô chăm chú. Có lẽ, là lần đầu

tiên anh mỉm cười với cô… anh có rất nhiều cái lần đầu tiên, đều là đối

với cô, giống như một tên ngốc, rõ ràng biết cô không thích, cũng như

thiêu thân lao vào lửa, thà bị chết cháy.

Dần dần, cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ của anh.

Hiểu rõ được trái tim của mình, sẽ không cần phải mập mờ không rõ nữa, không cần phải lúc gần lúc xa nữa…

Vy Hiên năng suất rất cao, ngày hôm sau, tiêu đề trang nhất của tờ báo X chính là tin tức liên quan đến Tiêu Chí Khiêm.

Thân là công tử của tập đoàn nhà họ Tiêu, tuổi thơ chưa được biết đến

của anh thu hút được rất nhiều người quan tâm. Bệnh viện tâm thần, còn

nhỏ đã mất mẹ, tự cách ly với người khác, uất ức, những từ mẫu chốt này

liên hệ cùng với anh, đặc biệt còn đính thêm gương mặt có đôi mắt hút

hồn, trông cực kỳ tuấn mỹ, cùng cái khí chất u sầu nhàn nhạt, trong nháy

mắt khiến ai cũng dao động.

Trong bài báo, Vy Hiên còn khéo léo nhắc đến chuyện tái hôn của Tiêu

Chính Thịnh, mặc dù chỉ là vài nét, nhưng lại khiến người ta nhớ đến Bắc

Minh Hạo, cùng so sánh với anh ta, lại thấy Tiêu Chí Khiêm đáng được

thông cảm.

Ngay khi tin tức được đưa ra thì đã thu hút được rất nhiều sự chú ý

của mọi người, ngay cả các nhà nội trợ bình thường không xem báo tài

chính thì nay cũng mua về xem. Mắng lớn Tiêu Chính Thịnh có niềm vui mới

thì quên con trai! Đối với đứa con riêng còn tốt hơn đứa con trai ruột

thịt của mình! Trên thế gian này sao lại có người ba như vậy chứ?

Sau khi nhận được cuộc gọi của Vy Hiên, Tuyết Chi vừa muốn chạy ra

ngoài mua tờ báo thì nhìn thấy Trương Hồng Khánh đang cầm tờ báo ngồi

trong phòng khách.

“Ba, cho con xem một chút!” Cô kích động chạy đến, giành tờ báo từ trong tay ba, cô cởi giày ra, nằm dựa vào ghế sô pha đọc.

Nhìn con gái, Trương Hồng Khánh trầm thấp hỏi: “Tuyết Chi, là con tìm Vy Hiên phải không.”

Tuyết Chi đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ “ừm” một tiếng, bài báo có

viết tên của Vy Hiên, ba cô lại biết gần đây cô qua lại rất thân với

người bạn này, cô muốn phủ nhận cũng không làm được.

Trương Hồng Khánh cau mày nói: “Tuyết Chi, mặc kệ con muốn giúp cậu

ta như thế nào, nhưng con đừng có quên, người con có thể sẽ đắc tội, là

ba của cậu ta.”

Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Chính Thịnh suy cho cùng cũng là ba con, không

có ghi thù lâu được. Cho nên, chuyện này ông ta nếu như điều tra, mũi

nhọn sẽ chỉ thẳng vào Tuyết Chi. Không có ai hiểu rõ con người của Tiêu

Chính Thịnh hơn ông ta, Tiêu Chính Thịnh có thể quản được nhà họ Tiêu,

có thể phát triển tập đoàn nhà họ Phương đến ngày hôm nay, tuyệt đối là

người rất lợi hại. Con người này, tâm địa nham hiểm, thủ đoạn tinh vi,

ông ta không muốn con gái trêu chọc đến Tiêu Chính Thịnh.

Tuyết Chi đặt tờ báo xuống, mỉm cười với ba cô: “Ba, con biết rồi.”

Sau đó lại tự giễu: “Chú Tiêu lần này chắc sẽ hận con thấu xương, không

biết sẽ thuê sát thủ nào đến xử con đây!” Dứt lời, bản thân nhịn không

nổi bật cười, càng nhìn bài viết của Vy Hiên càng vừa lòng. Mềm cứng đủ

cả, không chỉ giữ được thể diện cho Tiêu Chí Khiêm, lại không gây ra

tiếng động gì kéo một nhà ba người của Tiêu Chính Thịnh xuống cùng.

Quả nhiên là Vy Hiên.

Đủ độc.

Trương Hồng Khánh lắc lắc đầu: “Con đừng tưởng rằng ông ta không dám làm gì.”

Tuyết Chi hơi sững lại: “Không phải chứ?”

Trương Hồng Khánh nhìn con gái trách: “Con đó, mấy ngày này thành

thật một chút, đừng gây làm phiền phức cho ba nữa… Còn về Tiêu Chí

Khiêm…” Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện của cậu ta, còn

chưa đến lượt con phải lo.”

Có thể dễ dàng khai thông bộ phận chính phủ, bản lĩnh như vậy, không

phải ai cũng có được. Anh ẩn dấu càng sâu thì càng đáng sợ, nếu có thể

thật tâm đối tốt với Tuyết Chi thì còn may.

Sợ… Anh chỉ là đang lợi dụng cô.

Chuyện đã đến nước này, Trương Hồng Khánh quyết định phải đi gặp Tiêu Chí Khiêm một lần.

“Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm dạo này có thời gian không? Chuyện lần trước, là chúng ta đường đột, ba muốn mời cậu ta bữa cơm.”

Tuyết Chi có chút ngoài ý muốn, ba cô đối với Tiêu Chí Khiêm luôn

không lạnh không nóng, sao đột nhiên lại muốn mời anh ăn cơm? Nhưng ba

nếu có thể thay đổi cách nhìn về Tiêu Chí Khiêm, cô ngược lại sẽ càng

vui hơn.

“Con đi hẹn anh ấy!” Tuyết Chi bảo đảm.

“Vậy thì tối nay đi.” Trương Hồng Khánh nói: “Tối nay ba sẽ bớt chút thời gian.”

“Ừm.” Tuyết Chi rất vui, sau khi ba đi làm thì cô gọi điện cho Tiêu

Chí Khiêm, nghe thấy giọng nói sủng nịnh từ bên đầu bên kia chuyển tới ,

Tuyết Chi không kìm được đỏ mặt tim cũng đập nhanh, cô xoa l*иg ngực,

ổn định lại cảm xúc, lập tức nói: “Tiêu Chí Khiêm, ba em tối nay muốn

mời anh đi ăn!”

“Ờ.” Anh rõ ràng không có hứng thú lắm, đối phương nếu không phải là ba của Tuyết Chi, anh chắc cũng lười đối phó.

Đối với thái độ của anh thấy lạ mà không lạ nữa rồi, Tuyết Chi cũng

không để ý, khẽ cười nói: “8 giờ tối nay ở Túy Hương Cư, không được đến

muộn đó!”

“Ừm.”

Tuyết Chi cầm điện thoại nằm trên giường, lưỡng lự hỏi: “Anh xem báo chưa?”

“Trừ chuyện của em, những cái khác đều không liên quan đến tôi.” Anh nói rất nhẹ nhàng, coi đó như những điều hiển nhiên.

Tuyết Chi mỉm cười, đột nhiên cảm thấy cái tính này của anh cũng thật

tốt, không cần vì mấy cái chuyện linh tinh kia mà phiền não, cứ an tâm,

làm một Tiêu Chí Khiêm của cô thôi…

Nghĩ đến điều đó, cô thấy xấu hổ đến mức phải che má lại, thật là, cô sao lại một thiếu nữ mới yêu lần đầu vậy.

Mất mặt quá đi!

Nghe thấy cô cười, Tiêu Chí Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Cười cái gì?”

“Ờm, không có gì, nghĩ đến một vài chuyện vui thôi.” Tuyết Chi đánh

trống lảng, cô quyết định sẽ không đem tâm tư của bản thân nói cho anh

biết! Không phải không yêu, cô chỉ là muốn bảo vệ đoạn tình cảm này, cẩn

thận thưởng thức mùi vị trong đó, cảm nhận thời khắc ở bên anh, từ động

tâm biến thành động tình, cuối cùng ngay cả sinh mạng cũng rung động.

Đó là điều cô chưa từng trải qua, chắc sẽ rất hạnh phúc.

Tuyết Chi không nói, Tiêu Chí Khiêm cũng không hỏi, biết cô vui vẻ thì khóe miệng của anh cũng cong lên.

“Anh bây giờ đang làm gì?” Hỏi xong, không đợi cô trả lời, Tuyết Chi lập tức nói: “Không được nói nhớ em.”

Anh trầm mặc vài giây mới từ từ mở miệng: “Vậy chính là không có gì để làm.”

Cô bật cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự quyến rũ mê người, trước

đây ngôn từ hay hành động cô đều không để tâm, hiện nay nó lại mang đến

cho cô một loại cảm nhận khác. Cứ giống như đang đi trên con đường giữa

mộng ảo và hiện thực, tay trái là thiên đường, tay phải là hạnh phúc

vậy.

Sau khi tắt điện thoại đi, gương mặt tựa như tranh vẽ của Tiêu Chí

Khiêm khẽ nở nụ cười mờ nhạt như ánh trăng rằm, rất lâu chưa tiêu tán.

Cho đến khi người trước mắt tình có chút không kiên nhẫn được nữa lên

tiếng: “Cậu Tiêu, chúng ta có thể bàn xong việc chính thì tiếp tục mất

hồn được không?”

Nụ cười trên mặt của Tiêu Chí Khiêm dần biến mất, lại khôi phục lại

vẻ lạnh lùng, anh liếc nhìn màn hình máy tính, anh đang họp qua video,

đầu bên kia là một người đàn ông trẻ tuổi đội cái khăn xanh chùm đầu, có

điều chỉ khoảng hai mươi, gương mặt khôi ngô, lông mày hẹp mắt to,

thoát nhìn, còn tưởng rằng đây là một cô gái.

Biết bản thân thân lại nói mấy lời không đâu, Đinh Khiên lập tức ngồi

nghiêm chỉnh lại, mắt mở to: “Cậu Tiêu, có gì phân phó, anh cứ nói!”

Tiêu Chí Khiêm đưa mắt nhìn xa xăm, mờ ảo mà vô tận.

Thấy anh không nói, Đinh Khiên lần này không dám thúc giục, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Kêu bọn họ trở về hết đi.”

Đinh Khiên phục hồi tinh thần: “Cậu Tiêu, chúng tôi đợi câu này của anh!”

Tuyết Chi và ba khi đến Túy Hương Cư, Tiêu Chí Khiêm sớm đã đợi ở đó rồi.

“Ha ha, Tiêu Chí Khiêm, đến sớm vậy?” Trường Hồng Khánh thái độ ôn hòa nói.

Tiêu Chí Khiêm nhàn nhạt trả lời: “Tuyết Chi nói, không được đến muộn.”

Cho nên, anh đã đến trước một tiếng.

Tiêu Chí Khiêm rất “thành thật”, Tuyết Chi vừa ý gật đầu: “Không tệ không tệ.”

Thấy anh nghe lời của con gái, sắc mắt của Trường Hồng Khánh càng ấm

hơn, vừa bước vào quán, ông chủ của Túy Hương Cư đã bước tới đích thân

tiếp đón, sau đó đưa lên một loạt đồ ăn ngon cùng rượu ủ lâu năm của

quán.

Mặc dù anh luôn cùng Trường Hồng Khánh hàn huyên, trước đây ông ta

cũng chưa từng nói chuyện với Tiêu Chí Khiêm, nhưng ông ta nhìn ra được,

anh căn bản không phải coi trọng cái chức vị của ông ta. Chỉ bởi vì mỗi

một câu anh nói, đều sẽ lén nhìn Tuyết Chi, sợ bản thân nói sai.

Anh cứ cẩn thận như vậy, đã khiến Trương Hồng Khánh càng hiếu kỳ đối

với Tiêu Chí Khiêm. Ông ta âm thầm điều tra qua, trừ những tin tức mà

mọi người đều biết ra, đều không tìm được cái gì khác. Trương Hồng Khánh

tin tưởng vào phán đoán của bản thân, điều này hoàn toàn nói rõ, Tiêu

Chí Khiêm so với những gì ông ta biết càng ẩn giấu sâu hơn, thứ ông ta

nhìn thấy, có lẽ chỉ là một phần nổi của tảng băng thôi.

Chiếc đĩa ngọc được trang trí rất bắt mắt đặt trên bàn, Trương Hồng

Khánh biết, đây là ông chủ dùng hết tâm tư muốn làm hài lòng một số

người.

Chỉ có điều ngoài một câu chào hỏi cùng Trương Hồng Khánh ra, Tiêu

Chí Khiêm cũng không nói thêm lời nào, chuyên tâm cầm đũa chọn những món

ăn mà Tuyết Chi thích đều bỏ vào bát của cô, còn cẩn thận vỡ sạch xương

cá ra nữa.

Trương Hồng Khánh cận thẩn quan sát, bất động thanh sắc nói: “Tuyết

Chi, thuốc của ba hút hết rồi, con ra ngoài mua cho ba một bao được hay

không?”

Tuyết Chi miệng nhỏ giẩu lên: “Ba, không phải kêu ba bớt hút thuốc đi rồi sao?”

“Ha ha , sau này ba sẽ chú ý.”

Tuyết Chi bất lực đứng dậy: “Chính là loại bình thường hay hút đó sao ba?”

Trương Hồng Khánh gật đầu: “Ừm.”

Đợi khi Tuyết Chi rời đi, không khí trong phòng liền thay đổi, Trương

Hồng Khánh nhìn Tiêu Chí Khiêm, cũng không vòng vo nữa: “Tiêu Chí

Khiêm, tôi mặc kệ cậu có bản lĩnh lớn như nào, tôi sẽ không để cậu lợi

dụng con gái của tôi, càng không để con bé phải chịu chút tổn thương

nào!”

Ánh mắt của Tiêu Chí Khiếm dần dần từ cánh cửa quay qua, ánh mắt lại

hờ hững lạnh lẽo như lúc ban đầu quét nhẹ qua ông ta: “Chú cứ yên tâm,

cô ấy ở bên cạnh cháu, so với bất kỳ ai sẽ an toàn hơn.”

Dứt lời, đôi mắt của anh khép lại, đôi cũng mím lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Trương Hồng Khánh hơi cau mày, âm trầm nhìn anh.

Lời này của Tiêu Chí Khiêm chính là cho ông ta một lời bảo đảm. Mặc

dù tuổi của anh còn trẻ, nhưng Trường Hồng Khánh lại tin tưởng anh! Thực

lực nói lên tất cả, từ những tiếp xúc với người thanh niên trẻ này, mỗi

một biểu hiện của anh, đều khiến người khác không thể không tin

tưởng.