Bài hát “Hàng ngàn cơn gió” bắt nguồn từ thơ ca cổ của Ấn Độ.
Theo truyền thuyết, có một cặp vợ chồng người Ấn Độ, sau khi vợ mất, người chồng muốn đi theo vợ vì không thể chịu đựng nổi. Kết quả là lúc sắp xếp đồ đạc của vợ, anh ta tìm thấy bức thư mà vợ anh ta để lại cho anh ta:
Xin đừng đứng bên mộ em mà khóc
Em không ở đó nằm ngủ mãi mà không tỉnh dậy.
Em đã biến thành hàng ngàn cơn gió.
Một bài thơ tuyệt đẹp trải qua dòng sông dài lịch sử, giống như làn gió mát vẫn mãi hát du dương:
Sẽ có một ngày nào đó, cuối cùng tôi cũng sẽ ra đi, nhưng tôi không bao giờ biến mất.
Đừng khóc vì tôi, tôi không ở đó, tôi không bao giờ rời xa.
Tiếng đàn cello nhẹ nhàng, đượm buồn, giai điệu sâu lắng bất thình lình tác động đến sợi dây mong manh nhất trong tim, một đầu là cảm xúc và một đầu là lý tưởng. Sự run rẩy của những sợi dây đàn đan vào nhau hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi trong gió.
Tiếng đàn của cô luôn có sức hút kỳ diệu, ngay từ lúc tiếng đàn cất lên đã thu hút rất nhiều người gần đó dừng lại xem.
Nhân viên của công ty Hoàn Vũ đã nhận ra cô, nghe tin Phạm Vy Hiên đang chơi đàn cello ở tầng dưới, ngay lập tức đã truyền ra khắp tòa nhà, họ cũng không quan tâm đến chuyện chưa đến giờ tan sở phải tuân thủ quy định mà đi ra. Thật không ngờ lại nhìn thấy tổng giám đốc, người luôn nghiêm khắc trong công việc, dường như còn không nhìn thấy họ. Một số người qua đường còn lần lượt lấy điện thoại ra và liên tục chụp ảnh cô…
Vy Hiên không nhận ra điều đó, chỉ cần tiếng đàn cello vang lên, linh hồn cô như thoát ra khỏi cơ thể hòa làm một với cây đàn cello của mình. Đây là ngôn ngữ của cô, là cảm xúc của cô, mọi thứ của cô đều có thể diễn tả.
Khi ông cụ Liên từ cửa lớn đi ra, tình cờ nhìn thấy cảnh này, ông ta cau mày, dừng lại lạnh mắt nhìn chằm chằm.
Lương Côn Tịnh cẩn thận đỡ ông ta, sửng sốt khi nghe thấy tiếng đàn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Liên Cẩn Hành đang ở trong đám người, giống như một cây bạch dương cao lớn, thẳng tắp, vô cùng đẹp trai.
Dương Mạn Tinh đứng sau hai người, sắp mang thai gần ba tháng, có thể nhìn thấy cái bụng hơi phồng lên. Nét mặt vốn dĩ lãnh đạm, sau khi nhìn thấy hai người trong đám người, khóe miệng từ từ nhếch lên, rốt cục cũng có thay đổi rồi.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Liên Cẩn Hành quay đầu lại, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn thẳng vào trung tâm tầm mắt của ông nội.
Ông cụ Liên nặng nề hít một hơi, không nói lời nào, chỉ dùng gậy chọc xuống đất hai cái, sau đó quay đầu lên xe. Lương Côn Tịnh đứng ở trước xe, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm, sau đó cũng ngồi vào. Dương Mạn Tinh nhướng mày, giơ ngón tay cái về phía anh——
Thủ đoạn này thật là tàn nhẫn.
Liên Cẩn Hành mỉm cười, anh từ từ thu lại ánh mắt, rồi lại hướng về phía đối diện.
Đài phun nước ở phía sau bồn hoa nhanh chóng phun nước, Vy Hiên không để ý tiếp tục biểu diễn một bản tình ca uyển chuyển dài vô tận.
Liên Cẩn Hành nhìn đồng hồ, 13:14 chiều ngày 14 tháng 2 năm 2015 – khoảnh khắc này, anh đã vĩnh viễn bị khóa trong ngăn kéo ký ức.
Cung đàn rời khỏi dây, dây đàn rung lên.
Vy Hiên từ từ mở mắt ra, giật mình khi nhìn thấy một nhóm người từ đâu chạy tới.
Tiếng vỗ tay vang lên, kéo dài không ngớt.
Cô hơi luống cuống, rốt cuộc cô đã rời xa tiếng tán thưởng như thế này quá lâu rổi nên hơi không thích ứng được. Hơn nữa, đã nói đây là sân khấu chỉ dành cho riêng mình anh mà đột nhiên lại có rất nhiều khán giả, chỉ cảm thấy hương vị đã bị thay đổi rồi.
Cô đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên, anh đang đứng trước mặt mọi người, toàn thân tao nhã và lãnh đạm, không phát ra tiếng động cũng không có một động tác nào. Nhưng người ta liếc mắt nhìn qua là có thể thấy được phương hướng của anh, người của anh.
Đập vào đôi mắt trong veo của cô là hình ảnh anh khẽ nhếch một bên môi, sau đó đưa tay ra khỏi túi quần, từ từ nhấc lên mở ra hướng về phía cô.
Vy Hiên sững sờ, nhưng sự hoảng sợ trong lòng cô nháy mắt biến mất. Giây tiếp theo, cô bất ngờ lấy lại tinh thần cất bước đi thẳng về phía anh.
Không quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, cô đến bên anh, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào anh.
Anh nhìn xuống cô nói: “Biểu diễn rất tốt.”
Cô nín thở: “Anh có thích không?”
Anh mím môi một lúc rồi nói: “Tôi thích người chơi cello hơn.”
Nhịp tim của Vy Hiên đột ngột tăng nhanh, cô biết mình đang đỏ mặt nhưng không thể kiềm chế được, ôm chặt lấy cây đàn, không biết mình nên có phản ứng gì!
Anh vừa nhìn cô vừa đi tới, cất cây đàn cello của cô vào trong hộp, sau đó cầm trên tay, quay đầu nhìn cô, “Còn không đi? Muốn đợi tôi hôn em ở đây sao?”
Chỉ một câu khiến mặt cô càng đỏ hơn.
Tuy nhiên, yên tâm rồi, bình an vô sự.
“Em ăn chưa?” Anh hỏi.
Vy Hiên thành thật lắc đầu, vừa lấy được bằng lái thì hứng thú bừng bừng lái xe đến đây, thực sự không quan tâm đến chuyện ăn uống.
“Đi thôi.” Anh nói: “Tôi đưa em đi ăn.”
Anh tự nhiên nói, như thể chưa bao giờ có khoảng cách giữa hai người.
Giống như… đối với một người bạn.
Trái tim Vy Hiên lại chùng xuống, nhưng cô không thể bất mãn hay phản đối gì, người sai là cô, cũng là cô tự nguyện từ bỏ tình cảm. Bây giờ, cô lấy thân phận và tư cách gì chứ?
Đám đông dần dần giải tán, cô đi theo anh, chợt nhớ ra điều gì, thì hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Anh quay đầu lại: “Lên xe.”
Vy Hiên giơ tay chỉ vào chiếc xe đang đậu bên đường: “Đi xe của tôi.”
Nét mặt Liên Cẩn Hành sững lại, nhíu mày hỏi: “Xe mới à?”
“Vâng.” Cô gật đầu, vừa đi vừa nói: “Tôi dùng tiền thù lao đóng quảng cáo mua.” Nghĩ đến điều gì đó, cô lại nói: “Công ty của các anh thật hào phóng.”
Liên Cẩn Hành giảm tốc độ đi tới: “Em biết lái xe từ khi nào?”
“Sáng nay vừa mới lấy bằng lái xe.”
“…”
Cô lên xe, thắt dây an toàn, nhìn thấy anh vẫn đứng im ở ngoài xe, cô tò mò: “Anh… không lên sao?”
Anh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Để tôi lái đi.”
Vy Hiên hơi buồn cười: “Anh không tin tôi sao?”
Thấy anh thật thà gật đầu, cô miễn cưỡng tháo dây an toàn, xuống xe lẩm bẩm nói: “Mấy người có phải có hiểu lầm gì không, luôn cảm thấy rằng nữ tài xế như những kẻ gϊếŧ người trên đường! Nhưng phần lớn tai nạn lại là do đàn ông gây ra!”
“Đó chỉ là vấn đề xác suất.” Anh vừa nói vừa ngồi vào, thắt dây an toàn, liếc nhìn qua nội thất xe rồi nói: “Chiếc xe này không hề rẻ.”
Vy Hiên thành thật gật đầu, ít nhất, đối với cô mà nói, nó thực sự không hề rẻ!
Anh khởi động xe, nghe tiếng máy, phóng xe lên đường cao tốc, thật thà nói: “Để cho em luyện tay lái không tệ”.
Vy Hiên chép miệng, thế giới của người giàu luôn hống hách một cách tự nhiên như vậy sao?
Vẫn là quán trà kiểu Hồng Kong lần trước.
Lùi xe vào chỗ đậu, một lần là trúng. Thành thật mà nói, Vy Hiên có một chút ghen tị.
Anh cởi dây an toàn, Vy Hiên đi theo, thấy hàng người đang xếp hàng chờ ở cửa hơi dài, cô nói: “Đổi quán khác đi.”
Anh lấy điện thoại ra, tay làm động tác chờ đợi rồi quay người sang gọi điện thoại.
Nói vài câu xong cúp điện thoại, quay người nói: “Vào đi.”
Vy Hiên cũng không hỏi nhiều, dường như khi ở bên anh cô luôn không cần lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này, anh nói rằng không có vấn đề gì, vậy thì chính là không có vấn đề gì.
Sau khi bước vào, có người phục vụ đã đợi sẵn ở đó, dùng tiếng Quảng Đông hỏi: “Có phải ngài Liên không?”
Liên Cẩn Hành gật đầu, người phục vụ đưa họ lên thẳng tầng hai. Ở đó có vài ghế trống, hình như đã được đặt trước.
Sau khi ngồi xuống, anh cầm thực đơn đưa thẳng cho cô: “Em muốn ăn gì?”
Vy Hiên bình tĩnh đẩy lại: “Anh gọi thì tốt hơn, dù sao thì anh cũng đã từng đến đây.”
Liên Cẩn Hành hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, lộ ra vài phần thích thú.
Giống như ngửi thấy không khí trong lành, anh cẩn thận ngửi, quả nhiên là thứ hương vị mà anh yêu thích.
Vì vậy, anh hào phóng nhận lấy, thuận tay chỉ vài món.
“Được, xin ngài vui lòng chờ một chút.”
Sau khi người phục vụ rời đi, hai người đối diện nhau, nhất thời không nói nên lời.
Vy Hiên cụp mắt xuống, cầm chiếc cốc vừa được rót đầy trà, nhiệt độ nóng bỏng khiến lòng bàn tay cô hơi nhói lên, nhưng cô vẫn không chịu buông tay ra.
“Tôi cho rằng em nên có chuyện cần nói với tôi.” Liên Cẩn Hành nhẹ nhàng nói.
Vy Hiên “Ừ” một tiếng, và bắt đầu điên cuồng sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, muốn mở đầu thế nào đó để không làm nhau khó xử.
Liên Cẩn Hành liếc nhìn cô, chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Không nói được sao?”
Vy Hiên hơi cứng người, cúi đầu xuống và “Ừ” một tiếng nữa.
Anh dang hai tay ra biểu thì là đã hiểu, tùy ý dựa vào hai bên bàn, ngôn ngữ cơ thể như vậy đã đưa anh trở lại vị trí chủ đạo.
“Vậy được, tôi hỏi, em trả lời.” Anh nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Có vấn đề gì không?
Vy Hiên lại lắc đầu, tỏ ý rằng không có vấn đề gì.
“Em… suốt thời gian này vẫn luôn nhớ tôi, đúng không?”
Hơi thở của Vy Hiên ngưng trệ, cô không ngờ câu hỏi đầu tiên lại đi thẳng vào trọng tâm như vậy, thậm chí cô còn không kịp chuẩn bị!
Ánh mắt cố ý nhìn đi chỗ khác, giả vờ thưởng thức nội thất trang trí.
Vô tình, cô “Ừ” một tiếng mơ hồ.
Người đàn ông đối diện nhíu mày: “Em nói gì cơ, tôi nghe không rõ.”
Ánh mắt đen sâu thẳm quét qua cổ cô, tựa như đỉnh tuyết trắng tinh được ánh sáng mặt trời bao phủ, vừa trắng nõn vừa được bao phủ bởi màu hồng hấp dẫn.
Vy Hiên mím môi, từ từ chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Liên Cẩn Hành, cắn môi nói: “Đúng.”
Anh bật cười, rồi lại hỏi tiếp: “Hôm nay em đến chỗ tôi là do nhất thời xúc động sao?”
Vy Hiên thừa nhận: “Đúng.”
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm: “Tại sao, bởi vì hôm nay chính là thời hạn của hợp đồng ba tháng à?”
Vy Hiên lại gật đầu: “… Ừ.”
Anh nhắm mắt lại, thản nhiên hỏi: “Cho nên, chỉ đơn giản là muốn thực hiện lời hứa với tôi?”
Đối phương không phát ra tiếng động, anh nheo mắt nhìn thẳng cô.
Vy Hiên buông cái cốc trên tay ra, không nói gì, chỉ đưa tay qua bàn, nắm lấy tay anh. Cúi thấp đầu, áp một bên má vào lòng bàn tay anh.
Giữa các ngón tay anh có mùi thuốc lá, sự thanh mát nhè nhẹ quanh quẩn, sau đó cô mỉm cười.
Cô không biết phải giải thích thế nào cho sự bồng bột này, nhưng sau khi nhìn thấy anh, có thể ngồi cùng nhau, ăn uống, nói chuyện… làm những việc không thể bình thường hơn, dường như đây chính là câu trả lời.
Lòng bàn tay anh hơi lạnh, nhưng cô không muốn rời đi, cô chỉ muốn luôn ỷ lại vào đó, chìm vào giấc ngủ mãi mãi không tỉnh lại…
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng, mang theo sự yêu thương cưng chiều mà người ngoài khó có thể để ý thấy.
Vy Hiên giật mình mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy một người phục vụ với nét mặt xấu hổ đang đứng bên cạnh, trên tay cầm một cái khay, không biết đã đứng được bao lâu.
Vy Hiên đỏ bừng mặt, lập tức thẳng người dậy, từ đầu đến cuối không dám nhìn đối phương nữa.
Trước khi rời đi, người phục vụ còn lịch sự nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi” khiến cô hận không thể vùi đầu vào trong bàn!
Nắm lấy tay người đàn ông không buông, vừa nãy cô hẳn trông giống như một cô gái mê trai…
“Ăn gì đi.”
Người đàn ông đối diện trông giống như không có chuyện gì xảy ra, đưa đũa cho cô: “Cua hoàng đế và xương bò cao bồi đều là món đặc sản ở đây, rất không tệ, em ăn thử xem.”
Vy Hiên cầm lấy đôi đũa, hoảng loạn gắp lên rồi cho vào miệng, từ đầu đến cuối vẫn luôn không chịu đưa mắt nhìn anh.
Liên Cẩn Hành không động đũa, một tay tùy ý đặt lên bàn, dùng ngón tay gõ nhịp lên trên bàn, từng cái từng cái khiến trái tim cô loạn nhịp.