Chương 30: Không Cho Phép Em Vứt Bỏ Tôi

Tuyết Chi vội vàng đi qua đỡ em trai dậy: “Tiểu Hải, chúng ta về nhà.”

“Đợi đã, chị à, Đào Nhi vẫn còn ở đây!”

Đôi mắt Tuyết Chi nheo lại, đè thấp giọng xuống: “Đến giờ này rồi,

mặc xác Đào Nhi gì đó đi, mau theo chị về! Em còn chê bản thân gây họa

chưa đủ à?”

Trương Thịnh Hải nắm lấy tay Tuyết Chi, gấp gáp nói: “Chị… Chị giúp đỡ Đào Nhi đi mà… em năn nỉ chị đó.”

“Em…” Tuyết Chi vừa tức giận vừa gấp gáp, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Bắc Minh Hạo bình thản khép hờ mắt lại: “Quản lý Vương, hình như, anh vẫn còn nợ một lời giải thích?”

Quản lý Vương do dự nói: “cậu Hạo, quán bar cũng có quy tắc của quán

bar…” ngụ ý là, tha cho Trương Thịnh Hải, đã là nể mặt rồi, những chuyện

còn lại thì không nên nhúng tay vào.

Bắc Minh Hạo không lên tiếng, móc ra sổ séc trên người, viết một dãy

số, sau đó xé ra, đưa qua, lạnh lùng buông một câu: “Tôi muốn người.”

Nhìn thấy tờ chi phiếu, quản lý Vương lập tức vui mừng ra mặt: “Không

thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi đi dẫn con bé đó qua đây ngay!”

Thấy quản lý chấp thuận thả người, Trương Thịnh Hải cuối cùng cũng

thở phào nhẹ nhõm, bỗng vô tình chạm phải ánh mắt như sắp phóng ra lửa

của chị gái, cậu sợ hãi co rúm lại, không dám hé răng.

Không lâu sau, quản lý Vương dắt một cô gái xinh xắn vào, mày liễu

mắt sáng, rụt rè nhút nhát, vừa nhìn thấy Trương Thịnh Hải liền bật òa

khóc, vừa gọi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải…”

“Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải tiến lên mấy bước, kéo cô gái nước mắt tèm lem ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ổn rồi, ổn cả rồi.”

Cả người Đào Nhi run rẩy không ngừng, bàn tay nhỏ níu chặt vạt áo của Trương Thịnh Hải: “Tiểu Hải… bọn họ là người xấu…”

“Đào Nhi đừng sợ, giờ tớ đưa cậu đi!” Trương Thịnh Hải ôm lấy Đào Nhi

nhỏ nhắn, bước ra ngoài, lúc sắp sửa đi còn hung hăng lườm quản lý

Vương.

Tuyết Chi nghi hoặc nhíu chặt mày, cô lại chẳng biết tí gì về việc Trương Thịnh Hải có bạn gái!

Bỗng chốc, vòng eo mảnh mai của cô bị ai ôm lấy.

Tuyết Chi ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia,

Bắc Minh Hạo quay sang cô, mị hoặc nhếch môi: “Lần sau, không cho phép

em chạy lung tung một mình.”

Vừa mới bước ra khỏi quán bar, Tuyết Chi giãy giụa thoát khỏi Bắc

Minh Hạo, xoay người nghiêm mặt nói: “Số tiền này, xem như tôi mượn anh,

tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh.”

Bắc Minh Hạo cụp mắt bật cười, vươn tay xách Đào Nhi đang nép trong

l*иg ngực Trương Thịnh Hải lên: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn người.”

Đào Nhi bị dọa cho hét lớn, tay nhỏ vươn tới Trương Thịnh Hải với với: “Tiểu Hải, Tiểu Hải!!”

“Chết tiệt, anh thả cô ấy ra!” Trương Thịnh Hải nổi cáu, tức đến độ xông lên muốn cướp lại Đào Nhi thì lại bị Tuyết Chi giữ lại.

Cô nhíu chặt mày, trầm giọng: “Em muốn làm anh hùng thì cũng phải xem liệu bản thân mình có khả năng đó không!”

Ngẩng đầu, quay qua Bắc Minh Hạo, cô nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp:

“Nếu như anh đã muốn người, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, nợ nần của

chúng ta đã thanh toán xong.”

Trương Thịnh Hải sống chết không chịu rời đi: “Chị! Em không thể bỏ mặc Đào Nhi!”

Sắc mặt Tuyết Chi dần lạnh lẽo: “Chẳng có gì là không nổi, chẳng có gì là không được, càng chẳng có gì là không thể!”

Trương Thịnh Hải gấp gáp đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nghẹn cả

nửa ngày mới gào ra tiếng: “Đào Nhi chỉ có trí tuệ như một đứa trẻ năm

tuổi, em không thể bỏ rơi cô ấy được, cô ấy… cô ấy bị thiểu năng!”

Lời vừa dứt, Tuyết Chi khựng lại, ngay đến cả Bắc Minh Hạo cũng khẽ

cau mày, bàn tay đang túm lấy Đào Nhi cũng không nhịn được mà buông ra.

Đào Nhi được trả tự do, vội vã chạy về phía Trương Thịnh Hải, bị dọa sợ,

co rúm lại trong lòng cậu, cả người run bần bật.

Trương Thịnh Hải vỗ vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành.

“Tiểu Hải…” Đào Nhi nước mắt lem nhem, túm chặt cậu không chịu buông: “Đào Nhi sợ, Đào Nhi sợ…”

Trương Thịnh Hải nhe răng cười với cô, để lộ ra hai chiếc răng khểnh

trắng tinh: “Ổn rồi, ổn rồi, Đào Nhi đừng sợ, có tớ ở đây, không ai dám

bắt nạt cậu đâu!” nói rồi còn phóng một ánh mắt cảnh cáo cho Bắc Minh

Hạo, che chở Đào Nhi trong lòng.

Trong lòng Tuyết Chi thoáng chốc run lên, Tiểu Hải như thế này, lại làm cô nhớ đến cái ngày cô bị cảnh sát dẫn đi…

Cô muộn phiền chửi thầm một tiếng, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Hải, đưa Đào Nhi về.”

Trương Thịnh Hải vui mừng khôn xiết: “Chị…”

Bắc Minh Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, thích thú nheo mắt lại, cái cô

bé tên là Đào Nhi gì đấy anh không quan tâm. Giây phút này, chiếm trọn

tim cũng như chứa đầy trong mắt anh đều là Trương Tuyết Chi. Anh ngược

lại muốn xem xem, cô sẽ làm thế nào để trả hết khoản nợ này đây!

Trương Thịnh Hải bước đi mấy bước, lại không yên tâm, ngoảnh đầu lại: “Chị, chị…”

“Chị không sao, hai đứa quay về trước đi.” Vẻ mặt Tuyết Chi điềm

tĩnh, cho dù là đối mặt với người đàn ông từng làm tan nát, tê Dại trái

tim cô, nỗi đau cũng chẳng còn quá rõ ràng như vậy.

“Chị, có chuyện gì gọi điện ngay cho em đó!” Trương Thịnh Hải nghiến răng, kéo tay Đào Nhi rời đi.

Con phố vào hai rưỡi sáng, tĩnh mịch hệt như đêm giữa mùa đông.

Tuyết Chi lấy giấy bút từ trong túi ra, rất thoải mái viết xuống giấy

nợ 1,5 tỉ, sau đó ký tên lên, quăng cho Bắc Minh Hạo nghe “phạch” một

tiếng: “Tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh!”

Vừa nãy, lúc Bắc Minh Hạo viết chi phiếu, cô có nhìn lướt qua một

lượt, biết anh vung tay chi ra 1,5 tỉ, muốn giúp cho em trai làm người

hùng, số tiền này cô buộc phải gánh!

Nhìn nét chữ đẹp đẽ trên giấy nợ, Bắc Minh Hạo không nhanh không chậm

nở nụ cười, cầm lấy, nhẹ nhàng đặt lên môi, ở ngay chỗ cô ký tên, thả

lên một nụ hôn, ánh mắt câu hồn gắt gao khóa chặt lấy cô: “Tôi có thể

xem nó là tín vật đính ước được không?”

“Anh lại đang đùa gì đây?” Tuyết Chi bật cười, trong mắt lại không

mảy may có lấy một chút ý cười: “Bắc Minh Hạo, cái loại trò chơi nhạt

nhẽo thế này, không hợp với tôi. Quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ dừng

lại ở tờ giấy nợ này. Dĩ nhiên…” Nụ cười cô càng thêm rực rỡ, dưới ánh

trăng, đẹp đến nghẹt thở: “Anh cũng có thể xé nó đi, tôi không để bụng

đâu.”

Nói rồi, cô xoay người muốn bước đi, nhưng lại bị Bắc Minh Hạo lách người chặn lại: “Trương Tuyết Chi, em trốn tránh cái gì?”

Tuyết Chi không khỏi cảnh giác lùi về sau một bước, muốn giữ khoảng

cách an toàn với anh, Bắc Minh Hạo dường như không có ý định buông tha

cô, càng áp sát, mắt híp lại, lộ ra vẻ sắc bén như kẻ đi săn, choán lấy

tầm nhìn của cô.

Cô gái này là một loại mê dược, từ cái ngày gặp cô, cô đã độc chiếm tầm nhìn của anh.

Để bản thân không bị mê hoặc thêm lần nữa, anh muốn mình giải được mê dược này.

Hiện giờ.

Tuyết Chi không ngừng lùi về sau, lưng đã dựa sát vào tường, ánh mắt

trầm tĩnh liếc anh, giọng điệu đều đều: “Tôi cần phải trốn tránh sao?”

“Ha ha,” Bắc Minh Hạo cười, đưa tay nắm lấy hàm dưới tinh tế của cô:

“Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của anh, kết quả không khả quan đâu.”

Tuyết Chi tựa như cân nhắc, lặp lại câu nói của anh ta: “Sự kiên nhẫn

của anh…” nâng mắt lên, ít nhiều chứa sự mỉa mai: “Sự kiên nhẫn của anh

dài bao nhiêu còn phải dựa vào lợi ích mà đo. Với anh mà nói, có thể

đem ra cân đo đong đếm mãi mãi chỉ có lợi ích mà thôi. Những cái khác

đều chẳng đáng một xu.”

Không đếm xỉa đến gương mặt đẹp trai đang trở nên tức giận của Bắc

Minh Hạo, Tuyết Chi vươn tay, chầm chậm đặt lên ngực anh, ngón trỏ chỉ

thẳng nơi trái tim anh, không chủ định vẽ vòng tròn, ánh mắt dần lạnh

nhạt: “Ở đây, nuôi giữ một ác quỷ, hung hăng đem tất cả những người mà

anh phớt lờ đều xé thành mảnh nhỏ. Tôi không muốn trở thành người tiếp

theo, cũng sẽ không trở thành người tiếp theo.”

Bắc Minh Hạo bỗng tóm chặt lấy bàn tay đang muốn thu về của cô, nét

cười tàn nhẫn mà âm u, lại vừa mơ hồ thoáng qua một loại ham muốn mạnh

mẽ nào đó!

Ham muốn chiếm giữ được cô.

“Em vẫn hiểu anh thật đấy!” Cơ thể mạnh bạo đè lên cô, ép cô sát vào

góc tường, quây lại trong l*иg ngực, ánh mắt càn rỡ, tay tựa như tình

nhân, mân mê từng chút từng chút trên khuôn mặt cô, xoa lên đôi mày, cặp

mắt, cái mũi, và cả đôi môi dụ người ta phạm tội của cô…

“Vậy giờ em đoán xem, tôi đang nghĩ gì?”

Tuyết Chi siết chặt hai tay sát sườn cố chịu đựng, kiềm chế l*иg ngực

phập phồng, bỗng chốc, tầm mắt lướt qua bả vai anh, nhìn thấy người

đứng cách đó không xa, cả người tức thì cứng ngắc.

Dường như cảm nhận được gì đó, Bắc Minh Hạo chậm rãi xoay người…

Đêm khuya khoắt, đầu đường, một dáng người cô đơn đứng đó…

Giống như không thể hiểu nổi khung cảnh trước mắt, Tiêu Chí Khiêm

nghiêng đầu, ánh mắt ngây ngốc khó hiểu lẳng lặng nhìn về phía Tuyết

Chi, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Tuyết Chi gần như đẩy Bắc Minh Hạo ra theo bản năng, hành động này,

hoàn toàn chọc giận Bắc Minh Hạo. Cô nóng lòng phủi sạch như vậy, giống

như muốn chứng minh cái gì! Lẽ nào, so sánh với tên phế vật kia, trong

mắt cô, anh quá quắt đến thế sao?

Tuyết Chi bước nhanh tới chỗ Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, anh… Sao anh lại ở đây?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Minh Hạo bỗng híp lại, trong lòng chợt lạnh

lẽo, khiến cơn thịnh nộ tích tụ nơi l*иg ngực tràn ra, bùng nổ.

Ánh mắt gắt gao nhìn Tuyết Chi, ngay lúc cô bước đến trước mặt, Tiêu

Chí Khiêm không nói một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, sau đó rút khăn tay ra

lau cho cô. Tất cả những nơi từng bị Bắc Minh Hạo chạm đến, anh đều tỉ

mẩn lau bằng sạch giống như tẩy đi một thứ gì đó bẩn thỉu.

“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi nhẫn nhịn cảm giác nhoi nhói trên mu bàn

tay, ngẩng đầu nhìn nét mặt chăm chú của anh, định nói gì đó, lại chỉ

phí công há miệng.

Tận lúc lau đến vừa ý rồi, Tiêu Chí Khiêm mới nhếch khóe miệng, để lộ

ra một đường cong hoàn hảo, thuận tay ném chiếc khăn xuống đất, nắm tay

cô, quay đầu bỏ đi.

Nhìn chằm chằm khăn tay trên mặt đất, Bắc Minh Hạo bỗng nhiên bật

cười, cười đến tràn ngập mỉa mai, tàn nhẫn: “Cậu lau sạch được hai tay

cô ấy, có thể lau sạch được cơ thể bẩn thỉu của mình không?”

Bước chân Tiêu Chí Khiêm chậm lại, hay mắt trừng lớn, đồng tử thoáng chốc co rút, bắt đầu xuất hiện những tơ máu đầy cuồng loạn.

Tựa máu đang lan ra.

Bàn tay nắm lấy tay Tuyết Chi phút chốc liền thả lỏng.

“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi chăm chú nhìn anh, lại ngoảnh đầu nhìn

Bắc Minh Hạo, sau cùng nụ cười hàm chứa sự bướng bỉnh, lẳng lặng chờ

phản ứng của Tiêu Chí Khiêm.

Tiêu Chí Khiêm nhìn Tuyết Chi, vươn tay vén sợi tóc lòa xòa xuống bên

tai cô ra sau, dần thu lại đôi mắt đỏ ngầu sắc máu, đôi môi đỏ nở nụ

cười mỉm tươi đẹp thuần khiết: “Ở đây đợi anh.” rồi xoay người rảo bước

về phía Bắc Minh Hạo.

Bắc Minh Hạo liếc xéo anh, đáy mắt sắc bén, cố ý phô trương.

Đến trước mặt anh ta, Tiêu Chí Khiêm áp sát, đôi mắt màu lưu ly không

chớp lấy một lần khóa chặt lấy anh ta, dùng ngữ điệu thật bình thản,

nhẹ giọng: “Dám nói thêm một chữ trước mặt cô ấy, tôi sẽ gϊếŧ anh.”

“Hừm, sao cơ, cậu sợ cô ấy sẽ vứt bỏ cậu?” Bắc Minh Hạo cười nhạo,

không để tâm đến lời cảnh cáo, phong thái xấc xược, hận không thể nuốt

sống anh. Tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người sát lại, ánh

mắt cận kề nhau: “Muốn đánh cược không? Cược sau khi cô ấy biết được

chân tướng, có vứt bỏ cậu hay không?”

Chú ý đến ánh mắt run rẩy của Tiêu Chí Khiêm, Bắc Minh Hạo khẽ cười

ra tiếng, tràn đầy châm biếm: “Biết không? Cậu chỉ hợp đứng ngốc nghếch

trong bệnh viện tâm thần thôi, thế giới bên ngoài không đơn giản như cậu

nghĩ đâu, cậu ấm nhà họ Tiêu à.”

Đi ngang qua Tiêu Chí Khiêm, anh bước về phía chiếc xe đang đậu bên

vệ đường, sắp lên xe, liếc nhìn hướng Tuyết Chi, cong cong khóe môi, thờ

ơ nói: “Cô Chương, tôi thực sự hi vọng sự lựa chọn của em là chính xác.

Ha ha.”

Quay đầu lại, vào xe khởi động phóng vụt đi.

Đôi mi thanh tú của Tuyết Chi nhíu chặt đầy vẻ nghi ngờ, cô đi đến

trước mặt Tiêu Chí Khiêm, anh vẫn đứng nguyên tại đó, thân mình khẽ run

lên giống như vừa trúng phải chấn động cực độ.

“Tiêu Chí Khiêm?” Cô nâng tay lên, đầu ngón tay vừa chạm vào vai anh, anh bỗng dưng xoay người, ôm chầm lấy cô vào lòng.

Tuyết Chi ngây người, bị anh đè lên tường, chống đỡ toàn bộ trọng

lượng cơ thể anh. Tiêu Chí Khiêm ôm chặt cô, gò má vùi sâu vào hõm cổ

cô, cánh tay vẫn đang không ngừng siết chặt: “Không cho phép em vứt bỏ

anh! Nghe rõ chưa? Không cho phép!”

Giọng điệu anh cố chấp, ngang ngược, không cho ai phản bác, rồi lại lộ ra vẻ hoảng loạn khiến người ta thương xót.

“Tiêu Chí Khiêm…” Cảm nhận được tâm trạng bất an của anh, Tuyết Chi ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

“Nói rằng em sẽ không bỏ anh lại đi! Nói anh nghe, em sẽ không…”

Dù rằng không biết Bắc Minh Hạo đã nói những gì, nhưng mà Tiêu Chí Khiêm thế này, khiến cô đau lòng.

Tuyết Chi hít một hơi thật sâu, chủ động đặt tay lên lưng anh vỗ về

an ủi: “Không đâu, em sẽ không vứt bỏ anh, cho dù xảy ra chuyện gì, em

cũng sẽ không làm thế, bảo đảm với anh.”

Thân hình khe khẽ run rẩy dần dần ổn định trở lại. Anh chậm rãi ngẩng

đầu, thần sắc mê muội, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ dè dặt không xác

định.

Tuyết Chi nhoẻn cười rạng rỡ. Lần này, cô chủ động nắm lấy tay anh: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta quay về thôi.”

Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, tùy ý nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô.

“Sao anh lại đến chỗ này?” Tuyết Chi hỏi.

“Điện thoại của em không ai nghe máy.” Anh tránh nghiêm trọng hóa vấn đề.

Biết anh đang ám chỉ chiếc điện thoại anh mới tặng cho mình, Tuyết Chi giải thích: “Đi gấp quá, em quên mang theo.”

Anh cong môi cười khẽ, hoảng loạn ban nãy cũng mất tăm, nháy mắt biến

trở lại thành một Tiêu Chí Khiêm ấm áp ôn tồn đợi cô: “Tìm được em là

tốt rồi.”

Lúc này, một chiếc xe chống đạn màu đen, im phăng phắc tiến lại gần, đỗ lại trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, từ trong, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, đeo

kính đen đầy khoa trương bước xuống. Toàn thân toát ra vẻ hào hoa giống

như người Anh Quốc thời Trung cổ.

“Cậu Tiêu, phải quay về thôi.”

Có thể nhìn ra được, anh ta có lẽ là người bên cạnh Tiêu Chí Khiêm,

nhưng Tuyết Chi trước giờ lại chưa gặp, hay nói đúng hơn là cô luôn phớt

lờ Tiêu Chí Khiêm, nên đối với những người hay chuyện về Tiêu Chí Khiêm

cũng chỉ biết rất ít.

Tiêu Chí Khiêm không nói nửa lời, nắm tay Tuyết Chi lên xe.

Xe chạy rất êm, chẳng nghe thấy chút gì tiếng động cơ khởi động,

người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi ở vị trí ghế lái, kéo tấm ngăn cách

xuống, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.

Tiêu Chí Khiêm cầm lấy tay Tuyết Chi, vẫn luôn vuốt ve đôi tay cô, dùng ngón tay miết nhẹ nhàng trên làn da.

Cái tên vừa nãy đυ.ng chạm vào cô, anh vẫn cứ để bụng.

Tuyết Chi khẽ thở dài, giữ lấy anh, mắt phượng phảng phất mệt nhoài,

nhẹ giọng nói: “Tiêu Chí Khiêm, gặp phải Bắc Minh Hạo là chuyện ngoài ý

muốn… Em trai em gặp chút rắc rối, vừa lúc anh ta cũng ở quán bar, cũng

giúp đỡ chút… chuyện nhỏ.”

Việc nợ nần kia, một chữ cô cũng không nhắc đến. Cô chỉ muốn mối quan

hệ giữa mình với Tiêu Chí Khiêm, càng đơn giản, càng thuần túy càng

tốt.