Chương 90

Trong bốn băng đảng lớn ở Hương Giang, Triều Châu Bang được xem là mạnh nhất.

Người Triều Châu có tinh thần đoàn kết và nghĩa khí nhất.

Hào cà thọt là người Triều Châu điển hình.

Lúc trước, hắn một mình đến Hồng Kông, băng đảng đầu tiên mà hắn gia nhập là Triều Châu Bang.

Sau khi đôi cánh cứng cáp rồi, hắn tập trung đàn em thành lập một băng đảng mới có tên là Nghĩa Quần.

Mặc dù Nghĩa Quần không nổi tiếng như bốn băng đảng lớn kia nhưng cũng là một thế lực không thể khinh thường.

Là lão đại của Nghĩa Quần, Hào cà thọt lại càng nổi tiếng là người tàn nhẫn.

Lúc này, nghe Thạch Chí Kiên nói muốn gặp Hào cà thọt, nhân viên phục vụ tên Bách Sự Thông hơi giật mình: “Tiên sinh, Ngũ tiên sinh cũng không phải dễ gặp.

Hơn nữa, hắn thường xuyên ở Hồng Kông, rất ít khi đến Macao…”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ngươi tên Bách Sự Thông, chẳng lẽ Hào ca đã đến Macao mà ngươi cũng không biết?”

Bách Sự Thông cũng mỉm cười: “Không sai, sáng nay Hào ca mới đến Macao.

Ta cũng vừa nhận được tin tức.

Tin tức của tiên sinh quả thật linh thông.”

“Có linh thông hơn nữa cũng phải nhờ ngươi hỗ trợ mới được.” Ngón giữa của Thạch Chí Kiên đè lên tờ đô la Hồng Kông, đẩy đến trước mặt Bách Sự Thông: “Chút tiền này, ngươi cứ giữ trước.”

Bách Sự Thông không khách sáo, cầm tờ tiền lên cất vào người: “Ta sẽ cố hết sức.

Còn việc Hào ca có muốn gặp hay không, ta khó nói lắm.”

“Ngươi cứ việc thông báo, nói Thạch Chí Kiên có vụ mua bán lớn muốn hợp tác với hắn.”

Bách Sự Thông không nhịn được nhìn thêm Thạch Chí Kiên một chút, lúc này mới cười ha hả: “Được, ta nhất định sẽ truyền lời.”

Ngay sau đó, Bách Sự Thông khoác khăn lau lên vai trái, hướng xuống dưới lầu hét to: “Phòng khách quý lầu ba, một vị khách quý.

Bạch Mao Thọ Mi thượng hạng, ta mời.”

Dựa theo quy củ của quán trà, hắn nhận tiền của Thạch Chí Kiên, hắn phải mời lại Thạch Chí Kiên một bình trà.

Chuyện giúp đỡ càng khó, phí thu cũng càng nhiều.

Đám người dưới lầu nghe đến Bạch Mao Thọ Mi, lại còn là Bách Sự Thông gào to, không khỏi ngẩn người, sau đó lại càng hâm mộ không thôi: “Có vẻ như Bách Sự Thông lại kiếm được nhiều tiền.”



Bách Sự Thông đi truyền lời cho Thạch Chí Kiên đến Ngũ Thế Hào, một mình Thạch Chí Kiên ngồi trong gian phòng khách quý, nhìn xuống đường qua cánh cửa sổ, chỉ thấy một con đường hoa bên dưới.

Năm ba nữ nhân mặc sườn xám, còn có nữ nhân ăn mặc thời trang lắc lư trên đường, cổ trắng trẻo, eo thon, chân dài trêu chọc nam nhân chảy nước miếng.

Quả nhiên là phòng đặc biệt.

Có vẻ ông chủ quán trà rất hiểu tâm lý nam nhân.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, bình trà đã được mang lên.

Khói trà bốc lên bồng bềnh bên trên nước trà, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Thạch Chí Kiên nói một tiếng cảm ơn, nhân viên phục vụ khom người xuống làm lễ.

Lúc này, một thiếu nữ dắt theo một người mù kéo nhị hồ đến trước cửa phòng của Thạch Chí Kiên, cất giọng ngọt ngào: “Tiên sinh có muốn nghe hát không?”

Thạch Chí Kiên thật sự không cảm nổi những khúc nhạc Quảng Đông, cho rằng nó quá tao nhã.

Lần trước, hắn nghe mấy người Tiểu Hồng Hà hát trên thuyền hoa Cửu Long cũng đã là học đòi văn vẻ rồi.

“Ngươi biết hát tiểu khúc gì?” Thạch Chí Kiên nhấp nhẹ nước trà, miệng hỏi.

Thiếu nữ nắm nhẹ góc áo, cẩn thận nói ra mấy ca khúc.

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Biết hát kịch Hoàng Mai không?”

Vào thời đại này, kịch Hoàng Mai rất thịnh hành ở Hồng Kông, ngay cả phim cũng có, ví dụ như Lương Chúc, Thiên Tiên Phối…

“Biết một chút.” Thiếu nữ khẽ đáp.

Vì kiếm ăn, những người hát rong như các nàng phải đa tài đa nghệ.

Đừng nói là kịch Hoàng Mai, ngay cả những điệu hát dân gian phổ biến cũng phải biết hát.

Thường thấy nhất là Thán Ngũ Canh, Văn Minh Côn, Phán Tình Lang…

“Vậy thì ngươi hát đoạn chọn trúng Trạng Nguyên trong bài Nữ Phò Mã đi.

Ta thích nghe đoạn đó nhất.

Nếu hát hay, ngươi sẽ có thưởng.” Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức chỉ vào ghế bên cạnh.

Thiếu nữ dẫn sư phụ đàn nhị hồ bị mù ngồi xuống ghế dựa, còn nàng thì không ngồi.

Hát không thể ngồi được.

Đó là sự không tôn trọng người nghe.

Ngoài ra, ngồi sẽ không dễ dàng lấy hơi được.

“Vì muốn cứu Lý lang mà phải rời khỏi nhà, ai ngờ trúng Trạng Nguyên, mặc áo bào đỏ, đội mũ cung hoa thật tươi mới.” Thiếu nữ bắt đầu hát.

Thạch Chí Kiên nghe khúc, đánh nhịp, uống trà thơm.



Hơn nửa tiếng chớp mắt đã trôi qua.

Lúc này, thiếu nữ đã hát hai ba thủ khúc, Thạch Chí Kiên cũng đã châm một đợt nước trà, ăn chút bánh ngọt.

Tiếng gõ cửa vang lên, là Bách Sự Thông quay lại.

Bách Sự Thông tiến vào phòng khách quý.

Thạch Chí Kiên phất tay ra hiệu thiếu nữ ngừng lại, móc năm mươi đô la Hồng Kông ra.

Một bài là năm đô la, thiếu nữ hát ba bài là mười lăm đô la.

Thạch Chí Kiên trả hẳn năm mươi đô la.

Thiếu nữ cảm ơn hắn rối rít, sau đó dẫn sư phụ kéo đàn nhị hồ bị mù ra ngoài.

Nàng biết Thạch Chí Kiên và Bách Sự Thông còn có chuyện cần nói.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Thạch Chí Kiên và Bách Sự Thông, đầu tiên Bách Sự Thông đóng cửa lại, sau đó mới nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh rất may mắn.

Ta báo tên họ của ngươi xong, sau đó truyền lời của ngươi với Hào ca.

Hào ca nói bây giờ hắn có thể gặp ngươi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười đứng lên: “Vậy làm phiền ngươi dẫn đường rồi.”

“Không cần ta dẫn đường.

Hào ca đã phái người đến, đang chờ dưới lầu.”