“Không có đâu, có cho ta gan lớn bằng trời ta cũng không dám nói bậy.
Thật sự có người dám đặt cược hai trăm nghìn mua Tia Chớp Màu Đen của chúng ta thắng.”
Từ tam thiếu ngẩn ra: “Là ai?”
“Không biết, chỉ biết là một người trẻ tuổi, họ Thạch, tất cả mọi người gọi hắn là Thạch công tử.”
“Thạch công tử?” Từ tam thiếu xòe chiếc quạt, lộ ra một đóa hoa mẫu đơn mỏng manh, vắt hết óc cũng không nghĩ ra trong số người mình quen biết có họ Thạch.
“Được rồi, bất kể là ai, dám mua Tia Chớp Màu Đen của ta thắng, người đó nhất định là bạn của Từ mỗ ta.
Lát nữa kết thúc, ta phải mời hắn uống một ly.”
Từ tam thiếu Từ Thế Huân không phải nói đùa.
Lần này hắn để Tia Chớp Màu Đen dự thi không chỉ đơn giản là để nó tích lũy kinh nghiệm mà còn hy vọng nó có thể giành được chức vô địch, nói cho tất cả mọi người biết, ngựa tuy nhỏ nhưng có thể đoạt giải quán quân.
Từ Thế Huân đứng hàng thứ ba ở nhà, bên trên còn có hai người anh trai.
Năm nay hắn ba mươi tuổi, nhưng vẫn chỉ có thể quản lý mấy chuyện vặt vãnh cho gia tộc.
Điều này khiến hắn không vui chút nào.
Trong cuộc đua ngựa này, hắn muốn giải tỏa tâm lý, nói cho tất cả mọi người biết, hắn làm được.
“Nếu Thạch công tử đã đặt cược hai trăm nghìn, là chủ ngựa, ta không thể hẹp hòi.
A Tường, theo một trăm nghìn.
Ngựa của ta, ta phải có lòng tin.”
“Tuân mệnh.” A Tường cúi đầu khom lưng.
…
Từ tam thiếu hăng hái đặt cược một trăm nghìn.
Tin tức này vừa ra, lập tức tạo nên sóng to gió lớn ở trường đua ngựa.
Bọn hắn không hiểu sự tùy hứng của những kẻ nhà giàu.
Tùy hứng là nện xuống mấy trăm nghìn.
Khi Lôi Lạc nghe được tin tức này, đầu tiên hắn cảm thấy kinh ngạc, sau đó hiểu ra được nguyên nhân, trong lòng tự nhủ Từ tam thiếu là một người có tính cách, không cần hỏi thăm cẩn thận người đặt cược là ai, có phải đầu óc bị nhúng nước hay không mà trực tiếp đặt xuống một trăm nghìn, đúng là đủ sắc bén.
Tuy nhiên, thân phận của Từ tam thiếu không thể coi thường.
Chẳng những gia tộc của bọn hắn là ông trùm vận tải biển mà còn là ông trùm ngành ngân hàng, nhất là ngân hàng HSBC.
Đây chính là ngân hàng hàng đầu trong số các ngân hàng ở Hồng Kông.
Nhà họ Từ chiếm giữ rất nhiều cổ phần, không ai dám đắc tội.
Cho dù Lôi Lạc là thanh tra nổi tiếng, nhưng trước mặt gia tộc Từ thị vẫn còn chưa đủ tư cách.
Từ tam thiếu thì không nói gì, nếu là lão phật gia của Từ gia mở miệng muốn xử hắn, vài phút thôi là có thể đá hắn xuống đất.
Nghĩ đến đây, Lôi Lạc bắt đầu nghĩ đường lui.
Nếu chẳng may lần này thua, hắn cứ trực tiếp đổ hết mọi hậu quả lên người tên họ Thạch là được.
Cho dù Từ tam thiếu thua tiền, lửa giận cũng không lan đến người hắn.
Trong lúc đám người Lôi Lạc đang tính toán trốn tránh trách nhiệm, trận đua bắt đầu.
Trước mắt bao người.
Con ngựa đen mà mọi người không coi trọng và cho rằng là tân binh cũng bắt đầu chạy.
Nó chạy không nhanh, cho nên bị bỏ lại đằng sau.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy, xong đời rồi, chẳng lẽ hắn nhớ lầm? Lập tức mồ hôi đầm đìa.
Ánh mắt như chim ưng của Lôi Lạc nheo lại, nháy mắt với trợ lý Trần Tế Cửu của mình.
Trần Tế Cửu hiểu ý.
Dám lừa gạt Lạc ca, tên họ Thạch kia chỉ sợ không sống qua đêm nay.
“Lần này thảm rồi.”
“Con Tia Chớp Màu Đen chạy còn chậm hơn cả ốc sên.”
“Lần này không đùa được nữa rồi.”
Đám người mua Tia Chớp Màu Đen thắng không khỏi ủ rũ.
“Hiện tại chạy trước nhất là Đồng Tử May Mắn, theo sát phía sau là Kim Cương Phấn Hồng.”
Một thông báo vang lên từ loa phóng thanh.
“Không ổn rồi, Tia Chớp Màu Đen đang đuổi kịp.
Nó bắt đầu phát lực rồi.”
Âm thanh thông báo trở nên gấp rút.
Trước mắt bao người, Tia Chớp Màu Đen giống như tia chớp xẹt ngang bầu trời, trong nháy mắt vượt qua ngựa đua phía trước!
“Tia Chớp Màu Đen đang áp đảo.”
“Trời ạ, khó mà tin được.”
Trên sàn thi đấu.
Tiếng hoan hô như sấm.
Tân binh Tia Chớp Màu Đen giống như một tia chớp, vượt qua các đối thủ, chạy về phía trước.
“A, có phải ta bị hoa mắt hay không?” Lôi Lạc dụi mạnh con mắt của mình, hoài nghi có phải mình đang nhìn lầm hay không.
Trần Tế Cửu đứng bên cạnh hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm con Tia Chớp Màu Đen với đôi mắt sợ hãi: “Lạc ca, ngươi không có hoa mắt.
Con ngựa này thành tinh rồi.”
“Ông trời ơi, đúng là không thể tin nổi.” Giám đốc ngân hàng Saipan lên tiếng kinh hô.
Những khán giả khác nhìn một màn này với vẻ khó tin.
Không ai tin rằng Tia Chớp Màu Đen không ai coi trọng lại về nhất.
“A Kiên, chúng ta thắng rồi.” Sỏa Cường nắm lấy cánh tay của Thạch Chí Kiên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui mừng giống như được ăn tết.
Ngoài mặt Thạch Chí Kiên vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã mồ hôi đầm đìa.
Nhìn Tia Chớp Màu Đen chiến thắng, hắn thở ra một hơi, trong lòng tự nhủ: “Cuối cùng cũng quá quan.”
….
Khu chủ ngựa.
Là chủ nhân của Tia Chớp Màu Đen, Từ tam thiếu cầm quạt xếp trong tay, giống như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ.
Chủ nhân của những con ngựa khác cũng kinh ngạc nhìn trận đua ngựa vừa mới kết thúc.
“A Tường, ngươi nhéo mặt của ta thử? Chúng ta thắng rồi sao?”
“Thiếu gia, ta không dám.
Ta sợ ngươi đánh ta.”
“Bảo ngươi nhéo thì ngươi cứ nhéo.”
“Vâng.” A Tường có thêm lòng dũng cảm, nhéo thật mạnh vào mặt Từ tam thiếu