Chương 89

“Thế nào, thanh tra Nhan cũng có hứng thú với mấy thứ pháp luật này sao?”

“Chủ yếu là vì công việc thôi, kiểm tra theo thông lệ.” Nhan Hùng hời hợt nói.

“Ok, ta sẽ phối hợp công việc với ngươi.” Thạch Chí Kiên nhún vai, sau đó thả vali trong tay xuống: “Nhưng có một điều ta muốn nhắc nhở thanh tra Nhan, tài liệu bên trong rất cơ mật.

Nếu tiết lộ ra ngoài, Hà gia vì thế mà thua kiện, đến lúc đó ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Nhan Hùng mỉm cười: “Yên tâm đi, Nhan Hùng ta phúc lớn, đừng nói là gánh chút trách nhiệm này, cho dù trời có sập xuống ta cũng có thể đỡ được.”

Nói xong, Nhan Hùng ngoắc ngón tay gọi Đấu Kê Cường đến, một tay chỉ vào va li dưới mặt đất: “Mở vali ra, kiểm tra.”

Trong xe, cách đó không xa.

Trần Tế Cửu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi gấp lên: “Xong đời rồi, trong đó toàn là đô la Hồng Kông.”

Vali là một tiếng trước Lôi Lạc bảo Trần Tế Cửu đưa cho Thạch Chí Kiên.

Trần Tế Cửu biết rõ bên trong đựng cái gì.

Ba triệu đô la Hồng Kông, tất cả đều là tờ một nghìn, không thêm không bớt một tờ nào.

Đấu Kê Cường nhận được mệnh lệnh của Nhan Hùng, xoay người cầm cái vali lên.

Đầu tiên hắn ước lượng trọng lượng, biểu hiện hơi kinh ngạc, sau đó đặt vali nằm ngang trên đầu gối, lạch cạch mở ra.

Nhan Hùng nhìn vào trong vali, chỉ thấy bên trong đựng một xấp tài liệu mới tinh, ngay cả một tờ đô la Hồng Kông cũng không có.

Sắc mặt Nhan Hùng trong nháy mắt trầm xuống.

Hắn đưa tay lấy xấp tài liệu ra xem vài lần, bên trên toàn là tiếng Anh nhưng Nhan Hùng là người có trình độ học vấn cao nhất trong bốn thanh tra, có thể đọc hiểu được một chút tiếng Anh.

Nhan Hùng lật vài tờ văn kiện, trên đó có viết một số quy định pháp lý, còn có chữ gia tộc Hà thị.

“Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là đại luật sư, đồng thời còn giúp nhà họ Hà giải quyết công việc?” Nhan Hùng cảm thấy sợ hãi.

Hà Đông là ai?

Macao vương tiếng tăm lừng lẫy.

Mặc dù Hà Tước Sĩ đã qua đời mười năm trước, nhưng sản nghiệp gia tộc trải rộng Macao, còn có Hồng Kông.

Trước đó Nhan Hùng dám nói mình có thể chịu trách nhiệm cũng chỉ là khoác lác.

Hắn chỉ là một thanh tra, còn nhà họ Hà của người ta là danh môn vọng tộc siêu cấp.

Người như hắn làm chó cho người ta cũng không xứng.

Trái lại, nhà họ Hà chỉ cần động ngón tay út cũng có thể bóp chết hắn.

Hít sâu một hơi, Nhan Hùng vội vàng đặt tài liệu vào trong vali lại, giống như chúng là củ khoai nóng bỏng tay.

“Thật ngại quá, Bì Đặc Kiên tiên sinh.” Nhan Hùng tự mình đóng lại vali, sau đó đưa cho Thạch Chí Kiên, giọng điệu khách sáo: “Vừa rồi ta cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ mà thôi, hy vọng ngươi có thể thông cảm cho ta.

Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ, chúng ta cũng không chậm trễ thời gian lên tàu của ngươi.

Tàu sắp khởi hành rồi, ngươi lên thuyền trước đi.” Nói xong, hắn còn thực hiện thư thế mời Thạch Chí Kiên lên tàu.

Cách đó không xa, Trần Tế Cửu không khỏi chấn kinh, không rõ chuyện gì đã phát sinh.

Nhan Hùng tại sao lại như vậy? Còn Thạch Chí Kiên nữa, rốt cuộc hắn làm như thế nào? Không bị vạch trần thì không nói, Nhan Hùng còn phải tất cung tất kính.

Thạch Chí Kiên cười lạnh, miệng ngậm điếu thuốc, tư thái phách lối nhấc vali lên, bước thẳng lên tàu Thiên Tinh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhan Hùng một chút nào.

Thấy Thạch Chí Kiên đã rời đi, nụ cười trên mặt Nhan Hùng đông cứng lại, quay người quát lớn với Đấu Kê Cường: “Từ lúc này trở đi, giữ vững 120% tinh thần.

Nhớ kỹ, ngay cả con ruồi cũng không buông tha cho ta.”

Đối với Nhan Hùng mà nói, lần này hắn nhất định phải giành được vị trí chánh thanh tra ba khu Du Tiêm Vượng.

Lôi Lạc muốn lật người, trừ phi ra tay với người thân của lão James.

Vì thế, hiện tại Nhan Hùng cần phải làm là giữ vững bến tàu, không cho người của Lôi Lạc đi Macao.

Mọi người đều biết, vợ của lão James là Selena nổi tiếng cờ bạc.

Một tháng có hơn phân nửa thời gian là ở Macao.

Lôi Lạc biết, Nhan Hùng hắn đương nhiên cũng biết.



Macao có tên là Phố Macao.

Sau khi Thạch Chí Kiên ngồi tàu Thiên Tinh đến Macao, hắn không lập tức đến sòng bạc tìm Selena mà ngồi xe kéo đến quán trà Long Hoa.

Quán trà Long Hoa Macao nổi tiếng không thua gì quán trà Lục Vũ ở Hồng Kông, là phong thủy bảo địa mà anh hùng các nơi đến tìm kiếm sự trợ giúp.

Thạch Chí Kiên hiên ngang, cầm theo vali, dáng vẻ giống như một nhân sĩ thành công, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ tên Bách Sự Thông lên thẳng lầu ba.

Thạch Chí Kiên ngồi xuống, đặt vali sang một bên.

Hiện tại cũng đã sáu giờ, đã gần đến giờ cơm.

Bách Sự Thông lập tức hỏi Thạch Chí Kiên muốn uống thứ gì, đồng thời còn giới thiệu những thứ nổi tiếng ở đây như Vân Nam Điền Hồng, An Khê Trà Hương, Mai Gia Ổ Long Tỉnh, còn có Bạch Mao Thọ Mi.

Thạch Chí Kiên chọn một bình Bạch Mao Thọ Mi.

Không đợi Bách Sự Thông hét lớn gọi trà, Thạch Chí Kiên đột nhiên dùng tiếng Triều Châu hỏi: “Xin hỏi lão ca, ngươi có phải là người Triều Châu không?”

Bách Sự Thông ngây ra một lúc rồi cười nói: “Ta là người Triều Châu, thì ra là đồng hương.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy cái ví từ trong ngực ra, móc tờ năm trăm đô la Hồng Kông đặt lên bàn.

Bách Sự Thông cũng là người nhìn qua việc đời, lập tức nói: “Một bình trà không đắt như vậy đâu.

Nếu khách có gì cần hỏi thì cứ việc nói.”

Thạch Chí Kiên dùng ngón tay gõ vào tờ năm trăm đô la gấp gọn trên bàn, mỉm cười nói: “Ta muốn gặp Ngũ Thế Hào.”

Ngũ Thế Hào, người Triều Châu.

Lão đại Nghĩa Quần.

Còn có tên, Hào cà thọt.