Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử đều mở to mắt.
“Được rồi, Hồ Tu Dũng, ngươi đừng nói nhảm nữa.
Chúng ta không ăn thịt chó đâu.
Ngươi gọi chúng ta đến đây có việc gì thì cứ nói thẳng.”
“Thật ra cũng không có gì." Hồ Tu Dũng cười hì hì một tiếng, lại dùng đũa cắm vào nồi lẩu khuấy đều lần nữa.
Lần này hắn còn cố tình dùng đầu lưỡi liếʍ đũa thật mạnh: “Hai vị không ăn thì tiếc quá.
Lát nữa, chúng ta từ từ thưởng thức vậy.”
“Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói, chúng ta đi.” Ngụy Tra Lý cảm thấy khó chịu với thái độ vô lại của Hồ Tu Dũng.
Hắn đi theo bên cạnh Từ đại thiếu gia, tiếp xúc đều là những người văn minh lịch sự.
“Đầu tiên, ta hy vọng thư ký Ngụy có thể nói vài lời có ích về ta trước mặt Từ đại thiếu gia.
Hồ Tu Dũng ta nhất định phải lấy được bến tàu, mong hắn cho ta cơ hội.”
“Tiếp theo, năng lượng của quản lý Tăng rất lớn, lại là cậu vợ của Từ đại thiếu gia.
Bến tàu Loan Tử cũng do ngươi quản lý.
Ngươi hãy giúp đỡ nói vài câu, so với tên nhà quê như ta mạnh hơn rất nhiều.”
“Ngươi nói cái gì? Bảo chúng ta nói chuyện cho ngươi, chỉ dựa vào ba nghìn đô la Hồng Kông mà ngươi đã đưa?” Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử đều không khách sáo.
“Thế nào? Ngươi ngại ít?” Hồ Tu Dũng cười nói: “Các ngươi có biết ba nghìn đồng đó khó kiếm đến cỡ nào không? Ta phải lấy tiền quan tài của rất nhiều anh em mới gom đủ cho các ngươi đấy.”
“Vậy thì thế nào? Nhờ người ta giúp đỡ mà không chịu bỏ một đồng nào ra thì làm sao mà giúp? Ở đây là Hồng Kông, khắp nơi đều nói đến ân tình.
Đừng nói ngươi cái gì cũng không biết nhé.” Tăng Văn Cử nói.
Ngụy Tra Lý lại càng không thèm để ý.
Ngay từ ban đầu hắn đã xem thường loại người cấp thấp như Hồ Tu Dũng rồi.
Hồ Tu Dũng biết hai người kia xem thường hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý, một chân giẫm lên ghế, một tay cầm đũa gõ xuống bàn, nghiêng đầu nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản.
Cho dù các ngươi không giúp ta, một mình Hồ Tu Dũng ta cũng có thể lấy được bến tàu.”
“Hồ Tu Dũng, ngươi đừng có khoác lác.
Ngươi có biết tên họ Thạch đằng sau Đại Thanh Hùng là ai không?”
“Là ai? Là cảnh sát Thạch Chí Kiên, không phải, là một tên củi mục bị đuổi việc.” Hồ Tu Dũng thổi mạnh râu quai nón của mình, cười nhạo.
“Ta nghe nói hắn từng làm cảnh sát ở đồn cảnh sát Đồn Môn.
Một cảnh sát nho nhỏ nhưng lại dám đắc tội với cấp trên của hắn là Tưởng Khôn, cuối cùng bị Tưởng Khôn khảy ngón tay một cái đá ra khỏi ngành.”
“Ta quen với Tưởng Khôn.
Hiện tại hắn đã đến nhậm chức tại đồn cảnh sát khu Quan Đường Cửu Long.
Trước kia, mối quan hệ giữa chúng ta rất tốt.
Chẳng những chúng ta đã từng đi uống bia ôm chung với nhau, mà còn trò chuyện bên bếp lửa.
Chỉ cần ta nói một tiếng, Tưởng Khôn có thể ra tay bóp chết con kiến này.”
Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử không nhịn được nhìn nhau.
Tưởng Khôn là ai chứ?
Là nhân vật phong vân trong giới cảnh sát gần đây.
Nghe nói tên gia hỏa này nhận một đại nhân vật trong hệ thống cảnh sát làm cha nuôi, lập tức được thăng chức tăng lương.
Chẳng những phá được vụ án súng sống đạn dược ở Ngưu Đầu Giác, mà còn bắt được tên cướp tiệm vàng Đại Thiên Nhị ở Quan Đường, nhất thời danh tiếng nổi như cồn.
Hiện tại, Hồ Tu Dũng vênh váo nói mình quen biết với nhân vật nổi tiếng như thế, không khỏi khiến cho Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử cảm thấy kinh ngạc.
Càng khiến bọn hắn ngạc nhiên hơn chính là, trước kia Thạch Chí Kiên cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, đồng thời còn bị Tưởng Khôn đè đầu cưỡi cổ.
Không thể nào?
Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử đều nhìn thấy Thạch Chí Kiên là một tên gia hỏa thủ đoạn cao siêu, giảo quyệt mưu mô, không phải nhân vật bình thường, không thể đánh đồng với một cảnh sát vô tích sự.
Huống chi, nghe đồn năng lượng của Thạch Chí Kiên rất lớn, chẳng những quen biết với tam thiếu gia Từ Thế Huân của tập đoàn Từ thị mà còn qua lại rất thân với thanh tra Lôi Lạc.
Chỉ là gần đây Lôi Lạc gặp xui, vì tranh đoạt địa bàn Du Tiêm Vượng với các thanh tra khác mà đánh đến quên cả trời đất, hiện tại hắn đang rơi vào thế hạ phong, vì thế mới ít khi lộ diện.
Chẳng lẽ bọn hắn tìm hiểu sai, đánh giá quá cao con kiến Thạch Chí Kiên kia?
Trong lúc Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử đang hoài nghi bản thân, đàn em tên Miêu Thỉ Cường của Hồ Tu Dũng chạy vào, không để ý đến lời chào hỏi của những thực khách khác, trán đổ đầy mồ hôi vẫy tay với Hồ Tu Dũng: “Lão đại, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn.”
Hồ Tu Dũng vừa mới khoác lác uy hϊếp được hai tên khốn Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử, giữa đường bị đàn em quấy phá, không nhịn được mắng to: “Miêu Thỉ Cường, cha ngươi chết hay mẹ ngươi chết vậy? Cần chi phải hô to gọi nhỏ như thế?”
Miêu Thỉ Cường chen tới, thở ra một hơi, không quan tâm đến mồ hôi trên trán: “Không phải, lão đại, là Đại Thanh Hùng…”
“Đại Thanh Hùng thì như thế nào? Hắn muốn đánh sao? Được thôi, lão tử theo đến cùng.” Hồ Tu Dũng giẫm chân lên ghế, xắn tay áo, biểu hiện không sợ trời không sợ đất.
‘Không phải, là Đại Thanh Hùng cho người truyền lời, tám giờ tối nay ở nhà hàng hải sản Thái Bạch, Thạch Chí Kiên mời ngươi ăn cơm.”
“Ngươi nói cái gì? Hắn muốn mời ta ăn cơm?” Hồ Tu Dũng không khỏi ngây người, ngay cả Tăng Văn Cử và Ngụy Tra Lý bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Thạch Chí Kiên muốn mời Hồ Tu Dũng ăn cơm?
Hồng Môn Yến?
“Thế nào, lão đại, rốt cuộc ngươi có đi hay không?” Miêu Thỉ Cường cẩn thận hỏi.
Hồ Tu Dũng im lặng.
Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử đang ngồi bên cạnh, nếu hắn không đi chẳng phải nói hắn sợ tên tiểu bạch kiểm Thạch Chí Kiên sao? Nhưng nếu đi, chẳng may là Hồng Môn Yến thì sao?
Đảo mắt hai vòng, Hồ Tu Dũng đập bàn một cái khiến nước lẩu văng ra: “Ta mà sợ hắn à? Thạch Chí Kiên dám mời, ta dám ăn.”
Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử lập tức nhảy dựng lên.
Bọn hắn không phải bị sốc trước khí khái của Hồ Tu Dũng mà là thiếu chút nữa bị nước lẩu làm bỏng.
Miêu Thỉ Cường nói: “Ý của lão đại là…”
Hồ Tu Dũng ném đũa vào nồi lẩu: “Ngươi đi nói cho tên khốn kiếp Thạch Chí Kiên kia biết, tám giờ tối nay tại nhà hàng hải sản Thái Bạch, không gặp không về.”