Đối với người của Hồng Nghĩa Hải mà nói, mặc dù Thạch Chí Kiên không phải lão đại của bọn hắn, nhưng trong lúc vô tình hắn đã trở thành trụ cột tinh thần cho tất cả mọi người.
Thạch Chí Kiên gật đầu, ra hiệu mọi người đừng ngồi dậy, nhất là tên gia hỏa chỉ đứng bằng một chân lại đòi ôm quyền chào hắn: “Ngươi tên Phiên Thự Xương đúng không? Ngươi bị thương nặng như vậy rồi, không cần phải làm mấy trò này nữa.
Kim Kê Độc Lập thoải mái lắm sao?”
Thạch Chí Kiên chào hỏi từng người.
Sau đó, dưới sự dẫn đầu của Tiếu Nha Kiên, hắn đã đến trước giường của Đại Thanh Hùng.
Đại Thanh Hùng nằm trên giường, phủ vải trắng, không nhúc nhích.
Thạch Chí Kiên giật mình, cho rằng hắn đã chết.
Tiếu Nha Kiên vội đưa tay đẩy Đại Thanh Hùng: “Hùng ca, đừng ngủ nữa, Kiên ca đến rồi.”
Lúc này, Thạch Chí Kiên mới phát hiện Đại Thanh Hùng đang há hốc mồm, tiếng thở như sấm.
“Đừng có làm phiền ta.” Đại Thanh Hùng nghiêng người, khoanh tay, chuẩn bị ngủ tiếp, bỗng nhiên hắn bật dậy: “Ngươi nói ai đến?” Hắn lập tức nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang nhìn hắn chằm chằm bên cạnh giường.
Đại Thanh Hùng lập tức lăn từ trên giường xuống, gãi đầu thật mạnh: “Thật ngại quá, Kiên ca, vừa rồi ta mệt quá nên ngủ thϊếp đi.”
Thạch Chí Kiên im lặng, chỉ vào Đại Thanh Hùng, nửa ngày sau mới rặn được một câu: “Ngươi bị thương chỗ nào?”
“Bị một dao sau lưng.”
“Nhìn ngươi có tinh thần như vậy, ta yên tâm rồi.”
“Cảm ơn Kiên ca đã quan tâm.” Đại Thanh Hùng cười nói.
“Các anh em đâu hết rồi? Chuyện xảy ra như thế nào?”
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, trên cơ bản đều bị thương, nhưng cũng may da thịt mọi người đều cứng, không chết được đâu.”
“A Long và A Hổ đâu?”
“Hai người bọn hắn không bị gì, hiện tại đã đi tập trung anh em rồi.”
“Để làm gì?”
“Đương nhiên là để đoạt lại bến tàu.” Đại Thanh Hùng cao giọng nói: “Lần này là do chúng ta không có chuẩn bị, bị tên khốn Hồ Tu Dũng đánh lén.
Năm trăm người đánh ba trăm người chúng ta, còn mang theo vũ khí, chúng ta tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi như vậy được.”
“Không chịu thiệt thòi? Vậy ngươi định làm như thế nào?”
“Đương nhiên là đánh lại rồi.
Ba nghìn thiết giáp binh Hồng Nghĩa Hải chúng ta không phải dễ trêu.
Ngươi cứ đợi đó, chờ người của chúng ta đến đông đủ, ta nhất định sẽ đánh cho Hồ Tu Dũng tè ra quần.”
“Bọn hắn tè ra quần, còn các ngươi thì sao? Các ngươi ngại nơi này giường chiếu không đủ? Hay là ngại anh em của mình chết không đủ nhanh?”
“Ơ?” Đại Thanh Hùng ngây ra: “Kiên ca, lời này của ngươi là có ý gì?”
Thạch Chí Kiên rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, đang chuẩn bị châm lửa, một y tá bên cạnh quát lớn với hắn: “Nơi này không cho phép hút thuốc.”
Thạch Chí Kiên ngượng ngùng bỏ điếu thuốc vào lại bao thuốc, lại còn mỉm cười áy náy với nữ y tá.
Đại Thanh Hùng nhỏ giọng nói với Thạch Chí Kiên: “Y tá nơi này dữ lắm.
Trước đó ta muốn hút một điếu còn phải trốn vào nhà vệ sinh.”
Thạch Chí Kiên ném một ánh mắt “ngươi được lắm” về phía Đại Thanh Hùng, sau đó ung dung nói: “Một lão tiền bối giang hồ đã từng nói…”
“Trên đời này còn có lão tiền bối giang hồ sao?” Đại Thanh Hùng hỏi lại.
Thạch Chí Kiên lườm hắn một cái, Đại Thanh Hùng lập tức im lặng.
“Giang hồ không phải lúc nào cũng chém chém gϊếŧ gϊếŧ, mà là đạo lý đối nhân xử thế.
Cho nên, ngươi tìm người truyền lời, nói đêm nay Thạch Chí Kiên ta sẽ mở một bàn tiệc ở nhà hàng hải sản Thái Bạch, mời Hồ Tu Dũng ăn cơm.”
“Cái gì? Không đánh hắn mà còn mời hắn ăn cơm? Kiên ca, ngươi có lầm…” Đại Thanh Hùng kinh ngạc kêu lên.
Cửu Long Thành Trại nổi tiếng vô kỷ luật và không ai quản lý ở Hương Giang.
Nguyên nhân giang hồ thích đến Cửu Long Thành Trại chơi thì có rất nhiều.
Nơi này có gái đứng đường quyến rũ nhất, có quán mì và món lẩu thịt cầy ngon nhất.
Hồ Tu Dũng là người thô kệch, làm việc gì cũng không hề cân nhắc.
Cho nên hắn mới có thể mời Tăng Văn Cử và Ngụy Tra Lý đến đây chơi đùa.
Xung quanh ồn ào, đầy rẫy những người ngực trần, mùi mồ hôi và mùi da chân tràn ngập.
Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử ngồi ở đây lập tức cảm thấy cấp bậc bản thân bị kéo xuống rất nhiều.
Nếu không phải nể mặt Hồ Tu Dũng đã “hiếu kính” ba nghìn đô la Hồng Kông, bọn hắn không thèm đến đây ăn cơm.
Lúc này, thịt chó trên bàn đang kêu xèo xèo trong nồi lẩu, thêm chút gừng, tỏi, rau mùi và các loại gia vị khác, hương vị càng thêm hấp dẫn.
Hồ Tu Dũng thỉnh thoảng cầm đũa đảo đều thịt chó trong nồi, sau đó lấy đũa ra khỏi nồi, dùng miệng ngậm đầu đũa nói: “Thịt chó ở đây ngon lắm, hai người hãy thử một chút đi.”
“Ngươi có biết sạch sẽ không vậy, Hồ Tu Dũng? Nước miếng của ngươi rơi hết vào nồi, lát nữa chúng ta ăn như thế nào? Nấu ăn là phải dùng đũa riêng, có biết không?” Tăng Văn Cử cau mày phê bình.
Ngụy Tra Lý lại càng khó chịu hơn, dùng khăn tay lau mũi, chỉ vào nồi lẩu: “Các ngươi dã man quá.
Chó là người bạn trung thành nhất của con người, các ngươi lại nhẫn tâm ăn nó.”
Hồ Tu Dũng hơi ngẩn người, sau đó hắn cười nói: “Thật ngại quá, đũa riêng lập tức mang đến ngay.
Còn về việc ăn thịt chó, rất nhiều người ăn mà.
Tế Công Phật sống cũng ăn, hòa thượng Thiếu Lâm cũng ăn.
Việc chúng có phải bạn hay không, ta không biết.
Ta chỉ biết, con chó trong nồi tuyệt đối không phải.”