Chương 74

“Tên khốn kiếp xui xẻo nào vậy, giữa ban ngày ban mặt mà đến đây kêu cứu mạng.”

Thạch Ngọc Phượng cảm thấy việc này rất xúi quẩy.

Nàng lê cái chân thọt của mình bước ra mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy một hán tử thô ráp đứng bên ngoài, mặc áσ ɭóŧ hở ngực, đầu đổ đầy mồ hôi, miệng còn thở hồng hộc, hiển nhiên là từ chỗ xa chạy đến.

“Xin lỗi, ta tìm Kiên ca.” Người tới nói xong, biểu hiện lo lắng nhìn quanh phòng.

Thạch Chí Kiên đứng dậy, nhìn đối phương một chút, cảm thấy có chút quen mắt.

Hắn chỉ vào đối phương, chợt nhớ ra: “Tiếu Nha Kiên đúng không?”

Tiếu Nha Kiên của Hồng Nghĩa Hải.

Lần trước, Thạch Chí Kiên đã nói chuyện với hắn, bởi vì trong tên cùng có chữ Kiên, cho nên hắn mới nhớ kỹ như vậy.

Tiếu Nha Kiên vui mừng nói: “Kiên ca, khó có được ngươi còn nhớ rõ người thô kệch như ta.”

“Ngươi từ xa đến đây có chuyện gì không?”

“Đám người Hùng ca xảy ra chuyện rồi.

Bọn hắn sống mái với đám người Hồ Tu Dũng, bị thương không ít người.

Bây giờ mọi người đang ở bệnh viên Saint Paul.”

“Cái gì? Sống mái với nhau?” Thạch Chí Kiên ngây ra.

Lúc này, Tiếu Nha Kiên mới cuống quýt thuật lại sự việc phát sinh một cách ngắn gọn.

Sau cái lần lão đại Hồ Tu Dũng không thể cướp được bến tàu Loan Tử, hắn đã sinh lòng ghen ghét đám người Đại Thanh Hùng.

Hôm nay, hắn dẫn đàn em đến bến tàu khıêυ khí©h.

Ban đầu, đám người Đại Thanh Hùng còn có thể chịu đựng được, không ngờ Hồ Tu Dũng càng lúc càng quá đáng, chẳng những sỉ nhục lão đại Đỉnh gia của Hồng Nghĩa Hải, mà còn sỉ nhục tổ sư gia nhiều thế hệ của Hồng Nghĩa Hải.

Lần này thì không thể nhịn được nữa.

Ai mà không biết bái lão đại bang phái chẳng khác nào bái cha mẹ, còn tổ sư gia nhiều thế hệ thì càng không cần phải nói, bị người ta sỉ nhục mà còn có thể nhịn được thì chẳng khác nào con rùa rút đầu.

Đại Thanh Hùng toàn diện khai chiến với Hồ Tu Dũng ở bến tàu.

Lần này Hồ Tu Dũng có chuẩn bị mà đến.

Đám đàn em đều lận theo dao dưa hấu, dao rựa trong người, lúc này tất cả đều lấy ra.

Ngược lại, đám người Đại Thanh Hùng chuẩn bị không được đầy đủ, chỉ sử dụng công cụ có hạn ở bến tàu như gậy gỗ, đòn gánh sống mái với đám người Hồ Tu Dũng.

Mặc dù người của Hồng Nghĩa Hải thiện chiến nhưng hảo hán không chịu nổi nhiều người.

Cuối cùng, đám người Hồng Nghĩa Hải bao gồm Trần Kim Hổ, Trần Kim Long, Đại Thanh Hùng đều bị thương toàn bộ.

Dưới sự trợ giúp của đám người Quỷ Lão Thất, lúc này bọn hắn mới qua được một kiếp, được đưa đến bệnh viện.

Hiện tại, bến tàu Loan Tử đã luân hãm, bị đám người Hồ Tu Dũng chiếm lấy.

Vốn dĩ khi xảy ra sự việc lớn như vậy, lẽ ra mọi người phải thông báo cho lão đại Hồng Nghĩa Hải là Trương Cửu Đỉnh.

Ai ngờ Đỉnh gia mang theo vợ lớn vợ nhỏ đến miếu thần Hoàng Đại Tiên, tìm không thấy đâu.

Huống chi, lần trước Trương Cửu Đỉnh không ra tiền giúp mọi người giữ lại bến tàu, tâm mọi người đã rét lạnh.

Lần này mọi người cũng không trông cậy hắn có thể ra mặt.

Nghe Tiếu Nha Kiên thuật lại, Thạch Chí Kiên đại khái đã hiểu được tình huống.

Huống chi, thế lực của Hồng Nghĩa Hải không yếu.

Đám người Đại Thanh Hùng lại thiện chiến.

Lần này bị Hồ Tu Dũng đánh lén, coi như bị thiệt lớn.

Ở một góc độ khác, Hồng Nghĩa Hải đã kết thù với Hòa Ký.

Ngược lại, Quỷ Lão Thất chịu ra tay giúp đỡ trong lúc nguy nan, khiến Thạch Chí Kiên không khỏi lau mắt mà nhìn.

Suy nghĩ một hồi, Thạch Chí Kiên không nghĩ nhiều nữa, vội bảo Tiếu Nha Kiên đi tìm xe kéo, đưa hắn đến bệnh viện Saint Paul trước.

Tiếu Nha Kiên đã có sự chuẩn bị từ trước, kéo xe kéo của mình đến.

Thạch Chí Kiên thấy xe kéo đã đến, hắn quay sang nói với Thạch Ngọc Phượng: “Chị đừng có chờ ta.

Mấy ngày nay có thể ta sẽ rất bận.”

Thạch Ngọc Phượng không ngờ em trai vừa mới trở về không bao lâu đã muốn rời đi.

Nàng nghe Tiếu Nha Kiên thuật lại sự việc, có vẻ tình huống đã trở nên ồn ào, có thể sẽ tiếp tục đánh gϊếŧ.

Lúc này, nàng nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi giúp người cũng được, nhưng tuyệt đối đừng tỏ ra mình thông minh.

Chuyện đánh nhau cứ để người khác, còn mình thì trốn thật xa.

Ta không muốn rải tiền giấy cho ngươi đâu.”

Thạch Chí Kiên lên xe kéo, vẫy tay với chị của mình.

Thạch Ngọc Phượng khập khễnh đuổi theo mấy bước, lại hô: “Ta nấu canh tim heo, phổi heo chờ ngươi về bồi bổ sức khỏe.

Ngươi nhất định phải trở về, không được mất lương tâm như thế.”

Mãi cho đến khi xe kéo của Thạch Chí Kiên đi thật xa, Thạch Ngọc Phượng còn không nỡ vào nhà, mắt nhìn theo bóng lưng của em trai, trong lòng tràn ngập lo lắng.



Bệnh viện Saint Paul nằm gần Loan Tử, tiền thân là Nhà Thánh, một bệnh viện dành cho người nghèo do nhà thờ quản lý.

Khi Thạch Chí Kiên đến bệnh viện, đám người Đại Thanh Hùng đã được sắp xếp ở khu vực khoa ngoại lầu hai.

Khu vực nồng nặc mùi thuốc khử trùng, có tiếng rêи ɾỉ, trên mặt đất vẫn còn vết máu chưa được lau sạch, trong một phòng có hai dãy giường, toàn là người của Hồng Nghĩa Hải.

Đám bệnh nhân nằm trên giường như sắp chết, nhưng vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, cả đám chẳng khác nào được tiêm máu gà, từ trên giường bật dậy, lớn tiếng kêu: “Kiên ca.”