“Chi phiếu năm trăm nghìn này là thật.”
Thư ký Ngụy cẩn thận phân biệt tấm chi phiếu mà Thạch Chí Kiên đưa, sau đó cho ra kết luận.
Là thư ký cấp cao của một công ty lớn, nếu ngay cả chi phiếu thật giả cũng không phân rõ, hoặc phân biệt sai, còn không bị người ta chê cười sao?
“Rốt cuộc ngươi có nhìn nhầm hay không?” Hồ Tu Dũng nổi giận quát to với Ngụy Tra Lý.
Ngụy Tra Lý cũng nổi giận.
Từ lúc hắn đảm nhiệm chức thư ký riêng cho đại thiếu gia Từ Thế Kiến của tập đoàn Từ thị, cho đến bây giờ không ai dám hét to đối với hắn, ngay cả lão đại của Hồ Tu Dũng là Bạch Đầu Ông gặp hắn cũng phải gọi một tiếng thư ký Ngụy.
“Hồ Tu Dũng, ngươi nói vậy là có ý gì?” Ngụy Tra Lý đưa tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên với vẻ mặt tức giận.
Sự tức giận khiến vẻ ngoài hiền lành vốn có của hắn trở nên có chút hung dữ.
Hồ Tu Dũng lập tức bình tĩnh lại, biết mình đã quá lỗ mãng rồi.
Đối phương là người mà hắn không trêu chọc nổi.
“Khụ khụ, thư ký Ngụy, ngươi đừng nóng giận.
Ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà, ngươi đừng tưởng là thật.”
“Tùy tiện nói một câu? Ngươi đang sỉ nhục năng lực của ta.
Ta giúp Từ đại thiếu gia làm việc, có biết bao nhiêu chi phiếu qua tay của ta, ngươi có biết hay không?” Ngụy Tra Lý chỉ vào mũi của Hồ Tu Dũng: “Còn nhiều hơn râu trên mặt của ngươi đấy.”
“Vâng vâng vâng, thư ký Ngụy phê bình rất đúng.
Là ta không tốt, ta lắm miệng.” Hồ Tu Dũng nhẹ nhàng vả miệng của mình, hy vọng có thể nhận được sự thông cảm.
Hồ Tu Dũng nhận sợ như vậy, đám người Miêu Thỉ Cường, Lạn Mệnh Khôn đằng sau lưng hắn không khỏi cúi đầu.
Bọn hắn cũng biết sau lưng Ngụy Tra Lý có Từ đại thiếu gia làm chỗ dựa, đám giang hồ bọn hắn đắc tội không nổi.
Ngụy Tra Lý rất hài lòng với thái độ nhận sai của Hồ Tu Dũng.
Hắn quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi tên gì?” Giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.
“Trên tấm chi phiếu có viết đấy.” Thạch Chí Kiên cũng không yếu thế.
Ngụy Tra Lý hừ một tiếng: “Ngươi trông có vẻ chảnh chọe nhỉ?”
“Có chảnh cũng không chảnh bằng ngươi.
Người biết thì ngươi chỉ là một thư ký, người không biết còn tưởng rằng ngươi mới là Từ đại thiếu gia.” Thạch Chí Kiên chụp mũ Ngụy Tra Lý.
Ngụy Tra Lý biến sắc.
Hồng Kông này rất nhỏ, nếu chẳng may lời này bị Từ đại thiếu gia nghe được thì coi như hắn xong đời.
Hắn không khỏi một lần nữa dò xét Thạch Chí Kiên.
Người này tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ rất sâu.
“Thạch Chí Kiên đúng không? Ngươi còn rất trẻ, không hiểu cái gì gọi là quy củ.
Ngươi lấy ra chi phiếu nhưng rất tiếc vận tải đường thủy Từ gia chúng ta chỉ nhận tiền mặt.
Về phần tấm chi phiếu này, nó chẳng có tác dụng gì cả.”
“Cái gì?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đám người Đại Thanh Hùng biến sắc, nhịn không được lập tức hỏi ngay.
Hồ Tu Dũng không khỏi vui mừng: “Ta đã nói rồi, làm sao có thể dễ dàng để cho đám khốn kiếp các ngươi xoay người được chứ.
Thì ra tiền đặt cọc không thể dùng chi phiếu.
Quy củ này rất tốt, ta thích.”
Ngụy Tra Lý nhìn đám người Đại Thanh Hùng, cười khẩy: “Ta nói tiếng quốc ngữ, các ngươi nghe không hiểu sao? Vậy thì ta nói tiếng Anh với các ngươi.”
Ngay sau đó, Ngụy Tra Lý nói một tràng tiếng Anh rất khoa trương, cuối cùng ngạo mạn nói: “Nói xong rồi, understand?”
Đám người Đại Thanh Hùng nhìn nhau.
Bọn hắn có biết cái quái gì về tiếng Anh đâu.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Thư ký Ngụy, ngươi lấy một bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh ra lừa gạt người khác thú vị lắm sao? Tưởng ta nghe không hiểu à?”
Ngụy Tra Lý biến sắc.
Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên cũng biết tiếng Anh.
Vừa rồi, hắn ta chỉ nói hươu nói vượn nhằm lừa gạt đám người Đại Thanh Hùng.
“Khụ khụ, ta lừa gạt các ngươi chỗ nào? Ý của ta là, chi phiếu không thay thế được tiền mặt.”
“Thật sao?” Thạch Chí Kiên cười nói: “Nhưng nó không được đưa vào quy chế đấu thầu hiện tại của Hồng Kông.
Nếu ngươi có bất kỳ dị nghị nào, ngươi có thể khiếu ngại với cấp trên của mình.”
“Vậy thì ngươi đi tìm đi Từ đại thiếu của chúng ta nhờ hắn giúp ngươi chủ trì công đạo đi.
Nếu hắn nói tấm chi phiếu này có tác dụng, ta sẽ im lặng.”
“Nhưng…” Gương mặt Ngụy Tra Lý hiện lên sự giễu cợt.
Hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, dùng ngón trỏ chỉ vào thời gian trên đó, nói với Thạch Chí Kiên: “Bây giờ chỉ còn lại hai mươi phút.
Hãy nộp tiền đặt cọc và tham gia đấu thầu.
Mọi chuyện sẽ kết thúc.
Có bản lĩnh thì đi cùng với ta đến gặp Từ đại thiếu gia, xem có còn kịp hay không.”
“Ta quên không nhắc nhở ngươi.
Lái xe từ bến tàu Loan Tử đến Trung Hoàn tối thiểu cũng phải hai mươi phút.
Đáng tiếc, xe của ta không chở người, nhất là không chở loại người như ngươi.”
Ngụy Tra Lý nói xong, hắn lại đưa khăn tay lên che mũi, xoay người nói: “Ta lái xe đây.
Nếu ngươi có năng lực thì đuổi theo đi.”
Ngụy Tra Lý đến bên cạnh xe của mình, chuẩn bị lái đến Trung Hoàn.
Thạch Chí Kiên quay người nói với Đại Thanh Hùng: “Không còn cách nào nữa, đành phải liều một phen.”
Đại Thanh Hùng hiểu ý, đưa ngón tay lên huýt sáo.
Tiếng huýt sáo thật chói tai, đâm rách trời cao: “Có ai không? Mau chuẩn bị xe chở Thạch tiên sinh đến Trung Hoàn.”