Ngụy Tra Lý cúi đầu, kéo ống tay áo tay trái nhìn đồng hồ Rolex bằng vàng nguyên khối trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Cụ thể còn nửa tiếng nữa.
Nói cách khác, các ngươi chỉ có ba mươi phút chuẩn bị tiền.
Nếu các ngươi không chuẩn bị đủ năm trăm nghìn, các ngươi chẳng khác nào tự động từ bỏ bến tàu Loan Tử.”
“Cái gì? Còn nửa tiếng?”
“Năm trăm nghìn? Làm sao mà gom?”
“Lần này tiêu rồi, coi như không còn bến tàu nữa rồi.”
Đám người Đại Thanh Hùng giống như cha chết mẹ chết.
Không còn bến tàu, bọn hắn chẳng khác nào mất đi chén cơm.
Hơn nghìn người, lấy cái gì mà sống đây?
Lần này, Hồ Tu Dũng lại càng đắc ý, lớn tiếng châm chọc đám người Hồng Nghĩa Hải: “Hồng Nghĩa Hải các ngươi không phải có danh xưng ba nghìn thiết giáp binh sao? Mỗi người chỉ cần bỏ ra mười đồng thì đã là ba mươi nghìn rồi.
Mỗi người kiếm đủ một trăm đồng thì là ba triệu.
Lại khẽ cắn môi góp thêm một chút, nói không chừng sẽ kiếm đủ năm trăm nghìn.”
Đối mặt với sự mỉa mai chế giễu của Hồ Tu Dũng, đám người Đại Thanh Hùng cảm thấy bất lực.
Lần này, mặt mũi của Hồng Nghĩa Hải xem như bị người ta giẫm nát rồi.
Ngụy Tra Lý nhìn đám người Hồng Nghĩa Hải, chán ghét cau mày một cái, cầm khăn tay tiếp tục che mũi: “Được rồi, ta thấy các ngươi không góp đủ tiền nổi đâu.
Ta còn có chuyện cần làm, phải đi trước.”
Nếu Ngụy Tra Lý rời đi, chẳng khác nào chuyện đã được giải quyết.
Hồ Tu Dũng và Hòa Ký chính thức tiếp quản bến tàu.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã? Năm trăm nghìn sao? Ta có.”
Đùng!
Bầu trời một lần nữa vang lên tiếng sấm.
Một luồng sấm sét xẹt qua, chiếu sáng gương mặt người đến.
Là một gương mặt rất nho nhã nhưng lại hừng hực khí khái anh hùng.
“Kiên ca, tại sao ngươi lại đến đây?” Đại Thanh Hùng thấy người đến, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ cũng bất ngờ, dường như không nghĩ đến Thạch Chí Kiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Ta vừa mới xuống thuyền, thấy nơi này náo nhiệt nên đến xem.” Thạch Chí Kiên mỉm cười, quay sang nhìn thư ký Ngụy Tra Lý.
Ngụy Tra Lý cũng nhìn thấy rõ ràng Thạch Chí Kiên.
Mái tóc chải ngược, vest màu đen, giày da sáng bóng, khí thế bất phàm.
Đối thủ một mất một còn với Hồng Nghĩa Hải là Hòa Ký cũng rối loạn lên.
Hồ Tu Dũng hỏi người bên cạnh: “Lạn Mệnh Khôn, Miêu Thỉ Cường, hắn là ai vậy?”
Hai người bên cạnh Hồ Tu Dũng nhìn Thạch Chí Kiên một hồi rồi cùng nhau lắc đầu: “Không nhận ra, lạ mặt quá.”
Thạch Chí Kiên hoàn toàn không phải người trong giang hồ.
Trước đó hắn cũng không nổi tiếng, đám lưu manh Hòa Ký làm sao mà biết được.
“Không biết? Các ngươi điều tra cho rõ ràng.
Tối nay, ta tuyệt đối không thể ra về tay không.” Hồ Tu Dũng vặn vẹo cổ, ánh mắt hiện lên sự hung ác.
Là thủ lĩnh dưới trướng lão đại Hòa Ký Bạch Đầu Ông, Hồ Tu Dũng là hồng côn lăn lộn kém nhất trong tất cả các bang phái.
Ngũ Hổ Tướng Hòa Ký phân biệt quản lý bến tàu Trung Hoàn, bến tàu Tây Cống, bến tàu Bắc Giác, bến tàu Thuyên Loan.
Có thể nói, trong mười chín bến tàu lớn nhất Hương Giang, Hòa Ký đã chiếm hết bốn cái.
Chỉ có Hồ Tu Dũng trong Ngũ Hổ Tướng, đừng nói là bến tàu, ngay cả địa bàn dừng chân cũng không có.
Cũng không phải Hồ Tu Dũng không đủ quyết liệt, không làm chủ được tình thế mà là hắn xui xẻo, vận khí không tốt.
Ba năm trước, Hồ Tu Dũng đi cùng với lão đại Bạch Đầu Ông đến Lệ Trì khiêu vũ.
Bạch Đầu Ông tranh giành vũ nữ với một người nước ngoài.
Hồ Tu Dũng vì xả giận cho lão đại của mình mà dùng bình rượu đập lên đầu người nước ngoài kia.
Vốn tưởng rằng việc rất nhỏ, chỉ cần bồi thường chút tiền thuốc men là được, nhưng ai ngờ người nước ngoài kia lại là thanh tra mới được bổ nhiệm của sở cảnh sát Du Ma Địa.
Nửa đêm cùng ngày, Hồ Tu Dũng ngay cả quần cũng không kịp mặc đã bị đưa đến sở cảnh sát Du Ma Địa, trà sữa tư pháp thay phiên nhau hầu hạ suốt cả đêm.
Hôm sau, hắn trực tiếp được đưa đến nhà tù Xích Trụ.
Ba năm sau, Hồ Tu Dũng ra tù, giang hồ đã sớm cảnh còn người mất.
Bốn hổ khác đều trở thành lão đại hùng bá một phương, hậu bối thì nhiều vô số kể.
Hồ Tu Dũng sốt ruột.
Cũng may lão đại Bạch Đầu Ông vẫn còn quan tâm đến hắn, cho hắn cơ hội, cung cấp đàn em cho hắn để hắn có thể ra tay đoạt được một bến tàu.
Theo như lão đại Bạch Đầu Ông đã nói: “Ngũ Hổ Tướng Hòa Ký của ta phải trấn đủ năm bến tàu lớn của Hương Giang.” Bến tàu mà Hồ Tu Dũng để mắt đến là bến tàu Loan Tử này.
Hồ Tu Dũng không biết Thạch Chí Kiên nhưng hắn nhìn ra được Thạch Chí Kiên không tầm thường, dám đứng ra nói chuyện cho đám khốn kiếp Hồng Nghĩa Hải, còn nói sẽ bỏ tiền ra, thấy thế nào cũng không phải “người qua đường Giáp”.
Những người lăn lộn ở bến tàu Loan Tử đều là những người thô kệch.
Người thô kệch thì không tuân theo quy củ, đi ị đi tiểu đều thích giải quyết ngay tại chỗ.
Vì thế mùi ở bến tàu mới thúi đến như vậy.