Chương 47

“Để tỏ lòng thành ý của ta, như vậy…” Asakura Nobuo bỗng nhiên vẫy tay về phía sau.

Mitsuko Yamada vội vàng bước tới, cầm tờ chi phiếu bằng hai tay.

Asakura Nobuo cầm tờ chi phiếu, để Thạch Chí Kiên nhìn thấy rõ ràng: “Đây là tấm chi phiếu của ngân hàng Standard Chartered mà ngươi đã ghi hôm trước.”

Sau đó, hắn xé nát tấm chi phiếu, để gió thổi bay vào không trung.

Gió biển thổi qua, hoa giấy nhảy múa cuồng nhiệt.

“Asakura tiên sinh, ngươi đây là…” Thạch Chí Kiên ngẩn người.

“Số máy này đưa cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta sử dụng bằng sáng chế của ngươi trong vòng một năm.

Như ngươi đã nói, mỗi máy ta có thể bán được .

Đến lúc đó, ta sẽ trả phí độc quyền cho ngươi.

Cuối cùng, về sau nếu ngươi còn có thiết kế nào tốt, tuyệt đối đừng nên quên ta, quên công ty Yokohama Kim Long ở nơi xa này.”

Thạch Chí Kiên im lặng, biểu hiện giống như đang do dự.

Asakura vẫy tay lần nữa.

Mitsuko Yamada lại bước tới, lần này nàng đưa ra một tấm chi phiếu mới.

Asakura Nobuo cầm lấy tờ chi phiếu đưa cho Thạch Chí Kiên: “ đô la Hồng Kông, coi như một món quà nhỏ để chứng minh tình bạn của chúng ta.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhét tờ chi phiếu vào trong ngực: “Asakura tiên sinh khách sáo rồi.

Ta không thích nhất là bàn chuyện tiền bạc với người khác.

Thật ra ta cũng muốn kết bạn với ngươi, có thể nhìn ra biển cả, bàn luận nhân sinh như bây giờ.”

Asakura Nobuo nói: “Ta cũng rất thích bàn nhân sinh với ngươi, nhưng lần sau đi.

Có cơ hội ta sẽ đến Hồng Kông, đứng trên đỉnh núi Thái Bình nổi tiếng, chúng ta cùng nhau bàn luận nhân sinh.”

..

Sư tử chuẩn bị ra khơi.

Ô ô ô…

Tiếng thổi còi lần cuối.

Trên bến tàu, Điền Gia Nhạc tận mắt nhìn thấy Thạch Chí Kiên chẳng những có được miễn phí mười cái máy trị giá đô la Hồng Kông mà còn được Asakura Nobuo tặng không cho đô la Hồng Kông.

thêm là bao nhiêu?

Là .

Đổi ra là 75 triệu Yên.

Trời ạ, đó là con số lớn đến cỡ nào.

Cho dù Điền Gia Nhạc hắn lừa gạt cả đời ở bến tàu này cũng không kiếm được.

Đối với Thạch Chí Kiên, Điền Gia Nhạc ngoại trừ hâm mộ thì chính là ngưỡng mộ.

Đây mới thật sự là người chơi lớn.

“Không được, ta phải cố gắng phấn đấu mới được.” Lúc này, Điền Gia Nhạc đã tìm được mục tiêu, nhắm ngay một số khách từ du thuyền Hàn Quốc bước xuống, nhấn máy ảnh lia lịa.

Răng rắc, răng rắc.

Điền Gia Nhạc xông lên nói với một nam nhân béo mập da ngăm đen: “Thật ngại quá, tiên sinh.

Vẻ đẹp trai của ngươi đã khiến ta cảm động.

Ta không nhịn được mà chụp cho ngươi mấy tấm hình.”

“Ngươi là khách Hàn Quốc đúng không? Nhìn ngươi là biết, nam nhân Hàn Quốc lúc nào cũng đẹp trai như vậy.”

“Đúng rồi, ta tên Tanaka Jiro.

Ngoài ra ta còn một cái tên Hàn Quốc rất bình dân, ngươi có thể gọi ta là Park Deok Hwan.”



Mấy ngày sau, 8h tối.

Trời u ám.

Bến tàu Loan Tử được thắp sáng bằng những ngọn đèn câu cá.

Thuyền hàng Sư tử phát ra một tiếng còi dài.

Khoảng cách cách bến tàu chỉ còn vài trăm mét, nó bắt đầu tăng tốc.

Thạch Chí Kiên đứng trên boong tàu nhìn về phía bến tàu.

Bởi vì vẫn còn xa nên hắn không thể nhìn rõ.

Mặc dù thời gian hắn đến Nhật Bản không lâu, nhưng Thạch Chí Kiên lại có cảm giác người xa quê mới trở về.

“Thạch công tử, ngươi làm gì vậy?” Sau lưng truyền đến một giọng nói.

Thạch Chí Kiên nghiêng đầu sang chỗ khác, một lon bia kỳ lân được ném đến.

Thạch Chí Kiên nhanh chóng tiếp nhận lon bia.

Cảm giác lạnh buốt, giống như mới lấy từ trong tủ lạnh ra.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với người đến: “Cảm ơn Thất ca.

Ngươi biết ta thích nhất là bia ướp lạnh mà.”

“Về sau ngươi cứ gọi ta là Thất ca, đừng gọi ta là thuyền trưởng Lưu nữa, nghe xa cách quá.”

Người đến khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, cao lớn, đội chiếc mũ đội trưởng kiểu Anh, hốc mắt trũng sâu, mũi cao, đặc biệt là mái tóc màu vàng, rõ ràng lai người nước ngoài.

Thuyền trưởng của Sư tử tên Lưu Thất, biệt danh Quỷ Lão Thất, lại được xưng là Kim Mao Sư Vương.

Trong những ngày đi biển, Thạch Chí Kiên và Lưu Thất qua lại không tệ.

Có thể làm được thuyền trưởng, cách đối nhân xử thế đều rất ổn, nhất là Lưu Thất mang hai dòng máu, có thể leo lên được chức thuyền trưởng lại càng không đơn giản.

Người lai ở Hồng Kông rất nhiều, phần lớn là người nước ngoài chơi đùa với nữ nhân, làm cho người ta lớn bụng rồi bỏ mặc, sinh ra con hoang.

Từ lúc sinh ra, những đứa nhỏ này đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bị cô lập, xem thường.

Lưu Thất cũng giống như vậy.

Khi còn bé, hắn bị đánh bị mắng là chuyện thường ngày.

Chỉ là người khác đánh hắn mắng hắn như thế nào, hắn đều không nói lại một câu.

Ngược lại, có đôi khi hắn còn mỉm cười với người khác.

Có một lần, Lưu Thất bị đám vô lại đánh trên đường.

Lưu Thất chẳng những không khóc, không cầu xin tha thứ, mà còn nói đánh rất hay, đánh rất thoải mái, đánh mạnh lên mới dễ chịu.

Đợi đến khi đám người kia buông hắn ra, Lưu Thất đoạt được con dao của một tên vô lại.

Tuy nhiên, hắn không những không đâm đối phương, ngược lại hắn đâm vào đùi mình ba dao, kêu to: “Thấy không, cháu trai, có như vầy mới đã ghiền.”

Nhìn máu chảy như suối từ bắp đùi của Lưu Thất, đám vô lại kia bị dọa sợ.

Từ đó, Lưu Thất được xem là kẻ điên.

Không ai còn dám khi dễ hắn nữa.

Cứ như vậy, Lưu Thất đã dựa vào sự tàn nhẫn và bướng bỉnh của mình để ngoi lên.

Đầu tiên, hắn làm thủy thủ của Sư tử.

Chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, trải qua sự bắt chẹt của bang phái, dọa dẫm của cảnh sát nước ngoài, còn có cướp bóc của hải tặc, xông qua Quỷ Môn Quan vài lần, hắn đã trở thành thuyền trưởng.