Nhà máy cơ khí Bách Xích.
Thạch Chí Kiên đi cùng với một người phụ trách tham quan máy móc sản xuất mì ăn liền.
Là phiên dịch, lúc này Điền Gia Nhạc giới thiệu thân phận của Thạch Chí Kiên là một thương nhân tôn quý đến từ Hồng Kông.
Sở dĩ hắn đến đây tham quan là muốn mua sắm máy sản xuất mì ăn liền về Hồng Kông.
Người phụ trách dùng khăn tay lau mồ hôi rỉ ra trên trán.
Hắn cảm thấy hơi căng thẳng khi tiếp đãi vị khách quý như thế.
Hiện tại, máy sản xuất mì ăn liền chỉ tiêu thụ trong nước, còn chưa có năng lực phát triển ra nước ngoài.
Nếu hầu hạ vị khách quý này tốt, nói không chừng có thể trợ giúp sản phẩm tiến xa ra nước ngoài.
“Tiên sinh, nhà máy của chúng ta đứng đầu Nhật Bản về quy mô sản xuất và chất lượng máy làm mì ăn liền.”
“Chúng ta có tổng cộng năm mươi dây chuyền sản xuất, với hàng chục nghìn công nhân.
Có thể nói, một nửa số người trong khu vực này dựa vào nhà máy chúng ta để kiếm sống.”
“Cho nên, ta rất hy vọng chúng ta có thể hợp tác, giới thiệu cho ngươi máy móc chất lượng tốt nhất của chúng ta.”
Người phụ trách cố gắng tỏ ra khiêm tốn.
Đối với hắn mà nói đây là một sự khiêu chiến rất lớn.
Người Nhật Bản thời kỳ này rất ngưỡng mộ Châu Âu và Châu Mỹ, đồng thời luôn coi thường người Trung Quốc.
Nhưng Thạch Chí Kiên mặc kệ khí chất hay phong thái, thấy thế nào cũng không phải người bình thường.
Nhất là khi hắn không nói chuyện, khí chất trầm lặng và ngưng tụ của hắn khiến người ta cảm thấy rất căng thẳng.
Người phụ trách nói xong, hắn lại dùng khăn tay lau mồ hôi trên thái dương.
Hắn nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên, chờ Thạch Chí Kiên phản ứng.
Thạch Chí Kiên gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào dàn máy móc.
Thông qua quan sát, những thiết bị máy móc này kém xa so với bản vẽ của hắn.
Nói một cách chính xác, máy trên bản vẽ của hắn là máy sản xuất mì ăn liền tự động hóa trong tương lai.
Máy móc trước mắt vẫn còn rất lạc hậu, phần lớn dựa vào nhân lực.
Thạch Chí Kiên như có điều suy nghĩ.
Hắn lặng lẽ cúi đầu dùng ngón tay lau bảng tên trên máy sản xuất mì ăn liền, trên đó có tên và địa chỉ của công ty.
Nhưng khi nhìn các bộ phận chính, Thạch Chí Kiên tìm thấy một cái tên rất dễ thấy, công ty TNHH Yokohama Kim Long.
Nói cách khác, nhà máy này không phải nhà máy sản xuất mà là một nhà máy lắp ráp.
Người phụ trách nhìn thấy động tác nhỏ này của Thạch Chí Kiên, còn tưởng rằng hắn đang kiểm tra vệ sinh máy móc, vội nói: “Thạch tiên sinh cứ yên tâm, nhà máy chúng ta có yêu cầu rất cao về vệ sinh máy móc.
Chẳng những yêu cầu nhân viên mặc đồ bảo hộ lao động màu trắng, đội mũ vệ sinh và khẩu trang, mà còn phải vệ sinh máy móc 3 lần/ngày vào các buổi sáng, trưa và tối.”
Lúc này, Thạch Chí Kiên mới quay lại mỉm cười với người phụ trách: “Rất tốt, cho ta suy nghĩ một chút.”
Câu trả lời đơn giản của Thạch Chí Kiên khiến người phụ trách không biết làm sao, không rõ mình đã sai ở chỗ nào.
Tại sao còn cần phải cân nhắc? Máy móc của bọn họ là tốt nhất ở đây.
Hắn vội quay sang nhìn Điền Gia Nhạc.
Điền Gia Nhạc ngẩn ra, nhưng lại không thể giả bộ như không hiểu, đành cười nói: “Thật ngại quá, người Trung Quốc chúng ta thích nhất là “đối chiếu ba nhà”.
Cho nên, chúng ta sẽ đến nhà máy khác để tham quan tiếp.”
Mắt người phụ trách trợn trắng, trong lòng tự nhủ: “Ngươi có chỗ nào giống người Trung Quốc không chứ? Ngươi chính là Nhật gian.”
Thạch Chí Kiên và Điền Gia Nhạc rời khỏi nhà máy Bách Xích, một lần nữa ngồi xe kéo chạy về phía Tây khu Yokohama.
Trên đường, Thạch Chí Kiên vô cùng cẩn thận đặt chiếc cặp màu đen đang mang lên đầu gối.
Điền Gia Nhạc ngấp nghé cặp công văn này rất lâu, không biết bên trong chứa thứ gì, hắn lập tức chủ động muốn xách cặp công văn giùm Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không từ chối, chỉ nói đùa với Điền Gia Nhạc: “Trong này có rất nhiều tiền, có thể mua được một tòa nhà.”
Điền Gia Nhạc âm thầm nhấc lên, rất nhẹ, trong lòng tự nhủ: “Có quỷ mới tin ngươi.”
Công ty TNHH Kim Long tọa lạc tại trung tâm khu công nghiệp phía Tây Yokohama.
Công ty này khác với các công ty sản xuất máy móc khác ở chỗ nó chuyên về thiết kế cơ khí.
Chủ tịch Nobuo Asakura là người đi đầu trong lĩnh vực thiết kế cơ khí.
Thạch Chí Kiên và Điền Gia Nhạc được mời vào phòng triển lãm máy móc và thiết bị với tư cách là khách mua máy sản xuất mì ăn liền.
Thạch Chí Kiên nhìn vào chiếc máy làm mì ăn liền được trưng bày, chắc chắn rằng kiểu dáng và hiệu suất đều cao hơn rất nhiều so với công ty Bách Xích.
Đương nhiên, giá cả cũng rất đắt, mỗi chiếc máy có giá yên, tức đô la Hồng Kông.
Nhưng so sánh với bản vẽ của hắn thì vẫn còn thua mấy con phố.
Thạch Chí Kiên tham quan hàng mẫu xong, lúc này hắn mới thông báo mục đích đến đây.
Nghe Thạch Chí Kiên đến để đặt hàng máy móc, nhân viên công tác lập tức mời bọn hắn vào phòng tiếp khách, chuẩn bị kỹ càng café, thông báo bọn hắn ngồi chờ một chút.
Thạch Chí Kiên ngồi xuống không lâu, hắn lập tức nhìn thấy một nữ nhân trên tay ôm cặp hồ sơ, đi giày cao gót vội vàng đi tới.
“Xin chào, ta là nhân viên bán hàng của công ty Kim Long.
Ta tên Mitsuko Yamada.” Nữ nhân giới thiệu.