Chương 30

Thạch Chí Kiên nghiêng người, dùng tay phải nhẹ nhàng nhặt chiếc gạt tàn pha lê còn nguyên vẹn trên mặt đất, đứng dậy đi về phía Từ Thế Huân, mỉm cười nói: “Tam thiếu, có chuyện gì khiến ngươi tức giận như vậy?” Hỏi xong, hắn đặt gạt tàn lên trên mặt bàn.

Từ Thế Huân nhìn thấy Thạch Chí Kiên đi tới, dùng tay nới lỏng chiếc cà vạt đỏ quanh cổ, kiềm chế cơn giận một chút, trừng mắt nhìn bà chủ thuyền hoa: “Ngươi hỏi nàng đi.”

Thạch Chí Kiên nhìn về phía bà chủ.

Bà chủ khoảng bốn mươi tuổi, phong vận vẫn còn.

Nàng cũng là người sành sõi, biết tối nay Từ tam thiếu chiêu đãi khách quý, chính là người trẻ tuổi trước mặt.

“Ôi chao, chuyện này không trách được ta mà.

Ta cũng vừa mới biết thôi.

Cửu Long Hoàng Hậu Nhϊếp Vịnh Đàn mà Từ tam thiếu đã chọn có buổi biểu diễn ở hộp đêm Lệ Trì tối nay, không có thời gian đến hầu hạ các vị.” Nói xong, bà chủ dùng ánh mắt cầu tình nhìn Thạch Chí Kiên, hy vọng hắn giúp đỡ nàng nói tốt vài câu.

Khí chất Thạch Chí Kiên nho nhã, mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa dễ gần.

Bà chủ đã duyệt qua vô số người, biết loại người này hay mềm lòng, dễ dàng thương lượng.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Tam thiếu là người có tính cách ôn hòa, nhưng ngươi đã làm sai thì phải chịu phạt.”

Bà chủ lập tức hiểu ý, vội vàng bước tới, dùng ngón tay xinh đẹp cầm chai rượu lên nói: “Tam thiếu, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta lần này.

Nếu không, tam thiếu, ta tự phạt ba ly xem như một lời xin lỗi, được không?”

“Phạt ngươi thì được cái gì chứ? Ngươi thay thế được Nhϊếp Vịnh Đàn sao? Ta muốn là nàng, không phải ngươi.” Từ Thế Huân hừ một tiếng.

Bà chủ vội cười làm lành: “Nếu không ta gọi Tiểu Hồng Hà đến nhé.

Nàng ấy siêu giỏi, đồng thời cũng là người hiểu tính cách của tam thiếu nhất.”

“Hôm qua ta đã gọi nàng, chán rồi.”

“Còn có Thải Phượng, Hồng Liên, ba người các nàng hợp lại chính là Cửu Long Tam Kiều tiếng tăm lừng lẫy.

Bình thường các nàng không ra biểu diễn cùng lúc đâu.”

Cửu Long Tam Kiều vốn là biệt danh mà đám công tử thiếu gia Hương Giang đặt cho các nàng, chế giễu các nàng đấu không lại hoa khôi Nhϊếp Vịnh Đàn, chỉ có ba người hợp lại mới có hy vọng.

Tuy nhiên, không ai ngờ biệt danh này lại làm cho tên tuổi của các nàng vang dội hơn.

“Ngươi làm như ta đi chợ mua thức ăn vậy? Ta chung thủy lắm, ta chỉ muốn một mình Nhϊếp Vịnh Đàn thôi.”

Thấy thái độ của Từ Thế Huân kiên quyết như thế, bà chủ không thể không nhìn về phía Thạch Chí Kiên lần nữa.

Thạch Chí Kiên lên tiếng: “Tam thiếu, uống rượu là chính, mỹ nhân chỉ là tô điểm.

Huống chi ta đã nghe qua tiếng tăm của Cửu Long Tam Kiều.

Nghe nói các nàng béo gầy đều có, đồng thời tài năng còn siêu quần, thổi kéo đàn hát mọi thứ đều tinh thông.

Nhiều người thì náo nhiệt, ba anh thợ đóng giày gộp lại bằng một Gia Cát Lượng.

Cho dù Nhϊếp Vịnh Đàn có sắc bén đến cỡ nào cũng không có khả năng một địch ba.”

Từ Thế Huân bật cười chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Xem cách ví von của ngươi kìa.

Cửu Long Tam Kiều lại biến thành ba anh thợ đóng giày, còn Nhϊếp Vịnh Đàn thành Gia Cát Lượng.

Mỹ nhân nũng nịu lại bị ngươi so sánh thành nam nhân thối hoắc.

Nếu các nàng biết được, chắc chắn sẽ dùng đôi bàn tay trắng như phấn chào hỏi ngươi.”

Thạch Chí Kiên thấy Từ Thế Huân bật cười, lập tức nháy mắt với bà chủ.

Bà chủ hiểu ý, vội bưng bình rượu lên, tự phạt ba ly, sau đó rót cho Từ Thế Huân một ly, xem như xin lỗi.

Từ Thế Huân gật đầu, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Bà chủ qua được một kiếp, không khỏi cảm kích Thạch Chí Kiên.

Ngoài ra, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc khi Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ nhưng lại lõi đời lão luyện như thế.

Thạch Chí Kiên lại thúc giục: “Mau gọi ba mỹ nữ kia đến, đừng để tam thiếu sốt ruột chờ.”

Bà chủ không dám chậm trễ, vội đi gọi người.



Nhân dịp thuyền hoa chuẩn bị bữa tiệc tối, Từ Thế Huân bắt đầu phàn nàn với Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói Cửu Long Hoàng Hậu Nhϊếp Vịnh Đàn là ai chứ? Ta nhiều lần mời nàng đến hát, nhưng nàng cũng nhiều lần làm ta mất mặt.

Nàng cho rằng Từ mỗ ta không còn cách nào sao?” Nói xong, hắn cho tay vào túi định lấy thuốc lá, chợt phát hiện áo khoác và thuốc lá đã vứt trên xe, quên mang theo.

Từ Thế Huân đang định dặn dò A Tường lấy thuốc đến, Thạch Chí Kiên đã lấy hộp Marlboro ra đưa tới: “Tiếng tăm của tam thiếu, một ca sĩ như nàng lại không biết sao? Vừa rồi ngươi ném gạt tàn mạnh như vậy khiến bà chủ giật nảy người, tính cách của ngươi đâu phải nóng nảy như thế?”

Từ Thế Huân rút một điếu, ngậm lên miệng.

Thạch Chí Kiên cũng rút cho mình một điếu.

A Tường tiến lên giúp Từ Thế Huân đốt thuốc, còn một nữ nhân viên phục vụ thì giúp Thạch Chí Kiên.

“Ta đã quá lương thiện rồi, ai cũng có thể giẫm lên đầu của ta.

A Tường, ngươi nói có đúng không?”

“Vâng, vâng vâng.

Tam thiếu ngươi làm người trung thực, chỉ là đám con hát kia không biết tốt xấu.” A Tường cúi đầu khom lưng.