Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vụ làm ăn của Thạch Chí Kiên đã bàn xong, hắn chỉ tốn có ba trăm nghìn đã lấy được năm trăm mẫu đất, đồng thời những mảnh đất này trong tương lai sẽ có giá trị hàng chục triệu!

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, hắn đã chiếm lợi lớn.

Đối với Sỏa Cường mà nói, Thạch Chí Kiên đã bị mắc lừa, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một nhà máy rách nát.

“A Kiên, mặc dù ta tên Sỏa Cường nhưng ta có cảm giác ngươi còn ngốc hơn ta.” Sỏa Cường bắt đầu nghĩ linh tinh.

“Những mảnh đất hoang tàn này làm sao có thể có giá trị nhiều tiền như vậy? Trồng trọt cây trồng gì cũng không được! Hơn nữa, mở nhà máy ở đây là ngõ cụt, xa xôi quá!”

Thạch Chí Kiên biết mình giải thích như thế nào cũng vô dụng.

Với trí thông minh của Sỏa Cường, cho dù hắn có suy nghĩ nát óc cũng không thông.

Thế là Thạch Chí Kiên an ủi Sỏa Cường: “Tin ta đi, rất nhanh ta sẽ biến nhà máy rách nát này thành nhà máy lớn nhất Hồng Kông.”

Sỏa Cường trợn trắng mắt: “Ta chờ.”

Đánh chết Sỏa Cường cũng không tin Thạch Chí Kiên sẽ thành công.



Hôm nay quá muộn rồi.

Chi phiếu ba trăm nghìn chỉ có thể thực hiện vào ngày mai.

Thạch Chí Kiên cũng đã hẹn Trương Cửu Đỉnh ký kết hợp đồng vào sáng ngày mai.

Trương Cửu Đỉnh không có tâm tư so đo với Thạch Chí Kiên những chuyện này, ủy thác toàn quyền cho tâm phúc Đại Thanh Hùng.

Thạch Chí Kiên rời khỏi địa bàn của Hồng Nghĩa Hải, Đại Thanh Hùng dẫn người đưa tiễn.

Khi mọi người đến gần đường Lạc Khắc, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ đêm.

Ánh đèn được thắp sáng rực rỡ từ xa, đặc biệt là những ánh đèn neon quyến rũ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm nổi bật sự khởi đầu của cuộc sống về đêm ở Loan Tử.

Thạch Chí Kiên nhìn Đại Thanh Hùng, cười tủm tỉm: “Hút thuốc không?”

Đại Thanh Hùng biết Thạch Chí Kiên có chuyện muốn nói, liền tách bốn tên đàn em của mình ra: “Qua bên kia đi tiểu trước đi.’

Bốn tên đàn em ngoan ngoãn vọt sang một bên.

Thạch Chí Kiên cũng bảo Sỏa Cường đi tiểu.

Sỏa Cường nói không đi, vừa rồi đã tiểu, bây giờ không tiểu được nữa.

Thạch Chí Kiên chỉ vào quán bánh cuốn trước mặt: “Vậy thì đi ăn bánh cuốn đi, ta mời.”

Sỏa Cường vui lên, lúc này mới chạy đến quán ăn bánh cuốn.

Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc lá đưa cho Đại Thanh Hùng, Đại Thanh Hùng kính cẩn nhận lấy.

Thạch Chí Kiên lại lấy một điếu thuốc lá gõ gõ vào hộp thuốc, lúc này mới nói: “Cảm ơn Hùng ca đã hỗ trợ.

Tin tức mà ngươi mang đến không tệ.”

Đại Thanh Hùng cười hắc hắc: “Khách sáo rồi, ta cũng chỉ có thể giúp đến đó thôi.”

Đại Thanh Hùng chịu bán Đỉnh gia, đủ để chứng minh hắn không phải một lòng với Đỉnh gia.

“Nhưng có một số việc ta muốn nói rõ, Đỉnh gia chúng ta đặc biệt cổ hủ, không tin mấy người Tây, cũng chưa từng gửi tiền vào ngân hàng.

Hắn toàn giấu tiền ở nhà hoặc tiền trang.” Đại Thanh Hùng nói: “Cho nên, Kiên ca, ngày mai ngươi tốt nhất nên dùng tiền mặt.

Ta cũng tiện cho Đỉnh gia một lời giải thích.”

“Ngươi yên tâm đi, ta không để ngươi khó xử đâu.

Ngoài ra, chuyện mà ta đồng ý với ngươi, ta cũng sẽ tuân thủ.” Thạch Chí Kiên nói xong, sau đó móc từ trong ngực một xấp đô la Hồng Kông, kín đáo đưa cho Đại Thanh Hùng: “A đây là mười nghìn mà sáng nay ngươi mang đến, bây giờ vật quy nguyên chủ.”

Đại Thanh Hùng cười hì hì một tiếng, không chút khách sáo nhận lấy.

“Nói câu không dễ nghe, Kiên ca, ngươi đừng nhìn ngoài mặt ta phong quang, trên thực tế ta thê thảm lắm.

Số tiền này ta phải mượn của người khác đấy.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Hùng ca thích nói giỡn, người nào mà không biết ngươi là ái tướng dưới cờ Đỉnh gia chứ.

Đỉnh gia bạc đãi ngươi à?”

“Đỉnh gia già rồi.

Người già đi, nhất định sẽ keo kiệt.

Nhất là lão gia chúng ta làm ăn lớn, hai bà vợ, năm đứa con, nhà đông người, chỗ cần dùng tiền cũng nhiều.

Nếu không móc tiền từ trong tay hơn nghìn người chúng ta, hắn làm sao mà nuôi sống cả một nhà của hắn chứ?”

Khi Đại Thanh Hùng nói những lời này, giọng điệu mang theo oán khí.

Thạch Chí Kiên nói: “Thế Hùng ca có muốn kiếm thêm thu nhập hay không?”

Ánh mắt Đại Thanh Hùng sáng lên: “Kiên ca có việc gì tốt giới thiệu sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không trực tiếp trả lời.

Hắn quay mặt qua, tiếp tục hút thuốc lá, chiêm ngưỡng những người đẹp mặc sườn xám và tất chân lắc lư bên đường.
« Chương TrướcChương Tiếp »