“Bây giờ ngươi có thể gọi điện thoại hỏi thăm Đỉnh gia các ngươi.
Nếu hắn đồng ý bán với giá ba trăm nghìn, ta sẵn sàng mua.
Không đồng ý, ta tiếp tục tìm nơi thích hợp, còn hắn thì cứ giữ cái nhà máy mục nát này đi.” Thạch Chí Kiên nói xong, ánh mắt chắc chắn nhìn Đại Thanh Hùng, vỗ vai của hắn: “Ta cho ngươi một tiếng để cho ta câu trả lời.
Nếu thành công, ngươi có thể lấy lại mười nghìn đồng của mình.”
Đây rõ ràng là hối lộ.
Đại Thanh Hùng không khỏi vui mừng: “Được.”
…
Sỏa Cường làm sao cũng không hiểu tại sao Thạch Chí Kiên lại coi trọng cái nơi rách nát này.
Chẳng lẽ hắn muốn xây nhà máy ở nông thôn?
Thạch Chí Kiên rất hài lòng với nơi này, nguyên nhân rất đơn giản.
Đầu tiên, hắn bỏ ra ba trăm nghìn mua trên trăm mẫu đất tuyệt đối có lời.
Người khác không biết, tương lai Nguyên Lãng sẽ phát triển nhanh nhất ở Tây Giới.
Cho dù Thạch Chí Kiên không làm nhà máy mì ăn liền, hắn vẫn kiếm hàng chục triệu từ việc bán đất và xây nhà.
Tiếp theo, Nguyên Lãng rất nghèo, có thể nói là nơi tập trung lao động giá rẻ cao nhất Hong Kong, chỉ cần trả lương đúng chỗ là có thể tuyển dụng nhanh chóng.
Cuối cùng, nguyên liệu chính của các nhà máy sản xuất mì ăn liền là bột mì, Tân Giới là nơi có nhiều cánh đồng lúa nhất ở Hồng Kông, nơi trực tiếp sản sinh ra bột mì.
Có thể nói, mở nhà máy mì ăn liền ở đây đơn giản đã chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa.
…
Lại nói Đại Thanh Hùng, có mười nghìn đồng khích lệ, hắn ra sức liên lạc với lão đại Đỉnh gia của mình, thêm mắm thêm muối thuật lại chuyện Thạch Chí Kiên muốn thu mua nhà máy.
Đỉnh gia vốn đang đau đầu với nhà máy rách nát kia.
Tài sản lớn mà không kiếm được tiền, bây giờ thì tốt rồi, có người chịu mua lại.
Nhưng khi Đỉnh gia nghe nói Thạch Chí Kiên chỉ trả ba trăm nghìn, hắn vỗ bàn một cái, nổi trận lôi đình: “Bảo hắn đến gặp ta mà nói chuyện.
Ba trăm nghìn mà muốn mua nhà máy của ta, khốn kiếp.”
Đại Thanh Hùng tìm Thạch Chí Kiên, thuật lại lời của Đỉnh gia, sau đó nói: “Kiên ca, có thể giúp ta đã giúp.
Bây giờ Đỉnh gia đang khó chịu, ta cũng không còn cách nào.
Hiện tại, hắn muốn gặp ngươi.
Có thể đàm phán thành công hay không chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
Thạch Chí Kiên biết làm việc tốt thường khó khăn, cũng không nghĩ chỉ một lần là xong.
Hắn nhìn thời gian, thấy trời cũng đã tối, lập tức quyết định đến nhà của Đỉnh gia.
Hắn muốn đích thân trò chuyện với vị lão đại Hồng Nghĩa Hải danh chấn giang hồ.
Thạch Chí Kiên mua các loại thuốc bổ như bào ngư, vi cá, hải sâm, sau đó đến Quảng Phát mua một ít tơ lụa, cuối cùng đến Chanel mua một ít nước hoa Pháp.
Ở thời đại này, thứ mà người Hồng Kông thích nhất là nước hoa rẻ tiền, không chỉ đuổi muỗi, ruồi mà còn giữ được mùi thơm.
Chỉ có người giàu mới mua nước hoa hàng ngoại đắt tiền.
Địa bàn của Hồng Nghĩa Hải nằm trên đường Lạc Khắc, Loan Tử, vốn là một võ quán.
Một tấm bảng lớn và đơn giản treo bên trên võ quán, trên đó có bốn ký tự lớn màu đỏ, Nghĩa Hải Tàng Long.
Thạch Chí Kiên và Sỏa Cường dưới sự dẫn dắt của Đại Thanh Hùng tiến vào trong võ quán.
Là địa bàn của Hồng Nghĩa Hải, trong ngoài võ quán đều có người bảo vệ, mặc thuần trang phục màu trắng.
Khi nhìn thấy hai người Thạch Chí Kiên, ánh mắt của bọn hắn lóe lên.
Quyền sư võ quán thời đại này không giống với quyền sư kiếp trước, nhiều ít cũng có kỹ năng.
Tiến vào đại đường, chính giữa là bài vị tổ sư võ quán.
Nhìn kỹ là Hồng Môn lão tổ Hồng Hi Quan, mà võ quán dạy cũng là Hồng quyền.
Tám đầu sư tử uy nghiêm treo trên tường xung quanh đại đường.
Nam sư Bắc long, người phía Nam rất thích múa lân.
Nhân tài kiệt xuất trong các đoàn đội múa lân đều xuất thân từ võ quán.
Người áo đen đang canh giữ nội đường nhận ra Đại Thanh Hùng, hai bên ôm quyền chào hỏi lẫn nhau.
Sau đó, người này mới nói: “Đinh gia đang chờ khách quý bên trong, những người khác xin dừng bước.”
Đại Thanh Hùng và Sỏa Cường ở lại bên ngoài, giao quà tặng cho người áo đen.
Người áo đen mang quà tặng đi trước dẫn đường, Thạch Chí Kiên cũng cầm một ít quà tiến vào bên trong.
Sỏa Cường không yên lòng hỏi Đại Thanh Hùng: “A Kiên không có chuyện gì chứ?”
Đại Thanh Hùng lắc đầu, biểu hiện mình cũng không biết.
Sỏa Cường được mời ngồi xuống uống trà, lại có người mang đến ít điểm tâm, là bánh quế và hạt dưa.
Sỏa Cường hỏi: “Có ăn được không?”
Đại Thanh Hùng hói: “Tùy ý.”
Sỏa Cường lập tức biến lo lắng thành thức ăn, bóp bánh quế gặm lấy gặm để.
Ăn xong, hắn lau miệng, còn không quên khen một câu: “Ngon quá.”