Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang

Chương 2: Đấu Tranh Cho Sự Giàu Có Suốt Đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nội dung đua ngựa của Hổ Báo thực ra rất đơn giản, nó đại khái liệt kê chủ nhân và những con ngựa thuộc quyền sở hữu của bọn hắn.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên tỏa sáng là vì một trong những chủ ngựa có tên Từ Thế Huân, còn có con ngựa đua của hắn lần này, Tia Chớp Màu Đen.

Lịch sử đầy màu sắc của môn đua ngựa Hồng Kông kiếp trước có ghi chép lại kỷ lục: “Ngày 5 tháng 10 năm 1967, con ngựa Tia Chớp Màu Đen của chủ ngựa Hồng Kông Từ Thế Huân đã giành được vòng nguyệt quế, do vận động viên đua ngựa ba lần vô địch Ti Mã Khắc điều khiển.”

Sở dĩ sự việc này được ghi vào lịch sử đua ngựa Hồng Kông là do thân phận đặc biệt của Từ Thế Huân.

Hắn là Mã Vương Hương Giang thắng trăm cuộc đua và là siêu tài phiệt để lại tài sản thừa kế bốn mươi tỷ sau đó.

Ngoài ra, hắn còn là ba của phú thiếu Hồng Kông Từ Tấn Hanh và là cha chồng của nữ minh tinh Lý Giai Hân.

Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên không khỏi kích động lên, bởi vì ngày trên báo ghi rõ ràng là ngày 5 tháng 10.

Chính là hôm nay.

Đua ngựa Hồng Kông bắt đầu lúc 3 giờ chiều, bây giờ đã là buổi trưa, còn gần ba tiếng nữa!

“Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Số tiền đầu tiên của Thạch Chí Kiên ta sẽ bắt đầu từ chuồng ngựa.”



Thạch Giáp Vĩ, nhà ở công cộng.

Chiếc xe kéo tấp vào lề đường, ba người Thạch Chí Kiên bước xuống xe.

“Abcd, đầu to áo xanh, khó bắt, thổi mạnh.”

Ba đứa trẻ bẩn thỉu đang ca hát và chơi trò chơi ở tầng dưới.

Khi nhìn thấy Khương Mỹ Bảo, chúng liền gọi cô bé.

Ánh mắt Bảo Nhi chờ mong nhìn Thạch Ngọc Phượng.

“Đừng chơi đùa nữa, mau lên lầu làm bài tập trước.” Thạch Ngọc Phượng nói xong, khập khiễng kéo Bảo Nhi lên lầu.

Bảo Nhi tội nghiệp nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nói: “Ta không giúp được ngươi rồi.

Ai bảo ngươi luôn trì hoãn? Lúc nào ngươi cũng hoàn thành bài tập về nhà đến tận nửa đêm!”

Nhà công cộng giá rẻ mới xây trông rất chật chội, cuối hành lang dài là nhà vệ sinh công cộng và bếp ăn.

Trên đường đi thỉnh thoảng thấy có người nhóm lửa nấu ăn, có người ngồi xổm dưới đất, bọt xà bông đầy đầu, gội đầu trước vòi nước, cả tòa nhà giống như một nơi hỗn hợp khổng lồ.

Sau khi vào nhà, Thạch Ngọc Phượng lập tức ra ngoài phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.

Bảo Nhi phụng phịu bắt đầu lấy sách giáo khoa ra làm bài tập.

Thạch Chí Kiên nghĩ đến trận đua ngựa buổi chiều, có chút lơ đãng.

Thạch Ngọc Phượng đang hâm nóng thức ăn thừa buổi sáng ở bên ngoài hét lên với hắn: “Chiều nay ngươi có muốn đến bệnh viện để cắt chỉ vết thương không?”

Thạch Chí Kiên sờ lên vết thương trên trán trái, mồ hôi trên vết thương rất khó chịu.

Đến bệnh viện cắt chỉ sẽ tốn tiền, thứ mà gia đình thiếu bây giờ chính là tiền.

“Không cần, tự ta làm được.”

Thạch Chí Kiên lấy một chiếc nhíp, nhìn vào chiếc gương tròn nhỏ trên bàn, cẩn thận gỡ bỏ các mũi khâu.

“Làm sao ngươi làm được? Đừng để lại vết sẹo nào, nó sẽ làm biến dạng khuôn mặt của ngươi.

Tốt nhất ngươi nên đến bệnh viện đi.

Không có tiền, ta sẽ đưa cho ngươi.”

Thạch Chí Kiên không trả lời.

Vết thương dài gần ba centimet từ trán đến chóp lông mày, không những không làm mất đi vẻ đẹp trai của hắn mà còn khiến hắn trở nên lạnh lùng hơn.

Theo trí nhớ, vết thương này là do Tưởng Khôn gây ra.

Lúc đó, Tưởng Khôn dẫn người của mình đến hộp đêm để kiểm tra.

Hắn coi trọng một nữ nhân, muốn cưỡиɠ ɧϊếp người ta, đột nhiên bị Thạch Chí Kiên tinh thần trọng nghĩa xông lên não ngăn cản.

Dưới cơn nóng giận, hắn dùng dùi cui cảnh sát đánh vào đầu Tưởng Khôn.

Chờ Thạch Chí Kiên tỉnh lại, hắn đã biến thành “Thạch Chí Kiên” hiện tại.

Hizz! Các mũi khâu được cắt bỏ mà không cần gây tê, tuy tinh thần của Thạch Chí Kiên rất mạnh mẽ nhưng khi mũi khâu cuối cùng được tháo ra, hắn không khỏi thở hổn hển.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng bưng nồi cháo đi vào, nhìn thấy bộ dáng của Thạch Chí Kiên, nàng cau mày nói: “Ta không muốn ngươi làm, nhưng ngươi lại làm! Có đau không? Ai cũng giống như ngươi, chẳng phải tất cả những bác sĩ đó đều sẽ chết đói sao? Mau chuẩn bị bàn ăn cơm đi.”

Bảo Nhi đang làm bài tập là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, hét lên với Thạch Chí Kiên: “Cậu út, mau đến ăn cơm.”



Một chiếc bàn ăn cũ có kê gạch bên dưới.

Viên gạch màu lục lam hình vuông dày.

Bữa ăn rất đơn giản.

Ba bát cháo và hai đĩa dưa chua.

Thứ ngon duy nhất là một quả trứng luộc chín đã được bóc vỏ.

Thạch Chí Kiên cầm đũa, không biết hạ đũa như thế nào.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy, dùng đũa gõ nhẹ vào bát: “Đừng nói là ta keo kiệt.

Hôm nay ngoài chợ không có rau bán, huống chi là củ cải và bắp cải, ngay cả đậu phụ và đậu khô cũng không có.

Các ngươi ăn tạm mấy món này đi.”

Thạch Chí Kiên đương nhiên biết không phải là không mua được đồ ăn ngon, mà là Thạch Ngọc Phượng muốn tiết kiệm tiền, vì thế hắn cười nói: “Ta thì không thành vấn đề, nhưng ngươi không thể tiết kiệm như vậy được.

Mỹ Bảo mới tám tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn.”

“Cái này ta biết, ngươi yên tâm.” Thạch Ngọc Phượng nói nàng biết, nhưng lại đẩy quả trứng luộc đến trước mặt Thạch Chí Kiên: “Vết thương của ngươi vừa lành, cái này sẽ bồi bổ sức khỏe cho ngươi.”

Bảo Nhi nhìn quả trứng gà luộc, không khỏi nuốt nước miếng.

Thạch Chí Kiên gắp quả trứng gà luộc bỏ vào trong chén của Bảo nhi: “Ta không thích trứng luộc, Mỹ Bảo ăn đi.”

Bảo Nhi mặt mày hớn hở, đang định động đũa nhưng lại bị Thạch Ngọc Phượng quát lớn: “Mỹ Bảo, đừng bất lịch sự như vậy.

Cái này dùng để bồi bổ cho sức khỏe cậu của ngươi.”

Bảo Nhi không vui, chu miệng.

Thạch Ngọc Phượng trừng cô bé, Bảo Nhi vội nói: “Cậu út, ta không ăn đâu, ta không thích ăn trứng luộc.

Ngươi ăn đi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nếu ngươi không ăn, ta cũng không ăn, vậy để cho mẹ của ngươi ăn.

Nàng làm việc ở xưởng sản xuất hoa nhựa rất vất vả, ngươi nói có đúng không?”

Thạch Chí Kiên vừa nói vừa gắp quả trứng luộc cho Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng không ngờ quả trứng gà lại quay trở lại mình, đang định lên tiếng chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, một giọng nói hung dữ vang lên: “Thạch Chí Kiên, cái tên khốn kiếp kia, mau trả tiền cho ta.”

“Hỏng rồi.

Kim Nha Bỉnh đến rồi.” Thạch Ngọc Phượng biến sắc.

….

Cạch cạch cạch…

“Cái tên khốn kiếp Thạch Chí Kiên kia, ngươi mau mở cửa.

Nếu không, ta đập bể cửa của nhà ngươi luôn đấy.”

Giọng của Kim Nha Bỉnh rất lớn, hàng xóm chung quanh nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra xem.

Khi nhìn thấy rõ người đến là Cao Lợi Quý Kim Nha Bỉnh tiếng tăm lừng lẫy, tất cả mọi người đều giật mình.

Kim Nha Bỉnh nổi tiếng hung dữ ở Thạch Giáp Vĩ.

Không có người nghèo nào ở đây là không bị hắn ức hϊếp.

“Nếu không mở cửa, lão tử sẽ phóng hỏa đốt nhà.” Kim Nha Bỉnh đứng bên ngoài uy hϊếp.

Nghe tiếng lách cách bên ngoài, Bảo Nhi bị dọa đến toàn thân phát run.

Thạch Chí Kiên nghe được tiếng đập chói tai, cau mày định đứng dậy, Thạch Ngọc Phượng sốt ruột em trai đã đi trước một bước, cà nhắc bước ra mở cửa, miệng mắng to: “Phóng hỏa à? Phóng con mẹ ngươi đấy.

Thạch Giáp Vĩ bao lớn, ngươi có thể đốt được bao nhiêu căn?”

Rầm một tiếng, hai người xông vào.

“Này nữ nhân kia, miệng của ngươi đừng có cứng quá.

Em trai ngươi thiếu tiền ta, lão tử đến đây đòi nợ là việc đương nhiên phải làm.” Kim Nha Bỉnh toét miệng, khoe hàm răng vàng, mùi hôi nồng nặc cả bầu trời.

“Đúng rồi, Phượng chân thọt, A Kiên nhà các ngươi thiếu Bính ca chúng ta một ngàn đồng.

Bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con ít nhất cũng phải hai ngàn.

Chúng ta đến lấy tiền hợp lý mà.” Tên du côn đi theo sau lưng Kim Nha Bỉnh nói.

Thạch Ngọc Phượng không hề sợ hãi: “Ban đầu là ai biết em trai của ta muốn làm cảnh sát, chủ động đến đây cho chúng ta mượn tiền, thậm chí còn nói không cần tiền lời? Làm sao? Bây giờ em trai ta không còn làm cảnh sát nữa, Kim Nha Bỉnh ngươi lại đến đòi tiền?”

“Cũng không thể nói như vậy được, bà tám kia.

Lúc trước ta nhìn thấy tư chất của em trai ngươi không tệ, muốn giúp hắn một chút.

Ai ngờ hắn vô dụng đến như vậy.

Người ta làm cảnh sát, hắn cũng làm cảnh sát, người ta vinh hoa phú quý, hắn lại làm con cá ướp muối, sao có thể so sánh được? Tóm lại, em trai ngươi là một phế vật.”

Lông mày Thạch Ngọc Phượng dựng lên: “Phế vật con mẹ ngươi đấy.

Kim Nha Bỉnh, ngươi có thể mắng ta nhưng không được mắng em trai ta.

A Kiên nhà ta là người có học hành đàng hoàng.

Người nào ở Thạch Giáp Vĩ này mà không biết hắn là người biết chữ nhiều nhất chứ?”

“Biết chữ nhiều thì sao, còn không phải chỉ làm một con quỷ nghèo à? Có bản lĩnh thì trả tiền trước đi.”

“Không phải chỉ trả tiền thôi sao? Thạch Ngọc Phượng ta chưa từng thiếu tiền người khác.” Nói xong, Thạch Ngọc Phượng lấy hết năm mươi tám đồng tiền tiết kiệm trong nhà đưa cho Kim Nha Bỉnh: “Này, chỉ có bấy nhiêu, số còn lại về sau sẽ trả.”

Kim Nha Bỉnh nhìn số tiền: “Này, bà tám kia, ngươi giỡn với ta đấy à? Chút tiền này ngay cả nhét kẽ răng còn không đủ.”

“Ta nói rồi, mấy ngày nữa ta nhất định sẽ trả số còn lại.”

“Mấy ngày nữa là bao lâu? Một tuần, một tháng hay một năm? Ta là người làm ăn, không phải mở nhà từ thiện.

Ngươi tưởng ta ngốc à?”

“Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”

“Làm như thế nào? Ha ha…” Kim Nha Bỉnh nở nụ cười dâʍ đãиɠ đánh giá Thạch Ngọc Phượng: “Vậy còn phải xem ngươi có chịu hay không.

Mặc dù ngươi bị què nhưng mặt và dáng người của ngươi không tệ.

Thế nào? Đến phòng khiêu vũ làm vũ nữ, có ăn có uống, ngươi cân nhắc thử xem?”

“Cân nhắc con mẹ ngươi đấy.

Thạch Ngọc Phượng ta có nghèo thế nào cũng không đi làm mấy chuyện như vậy.”

“Không làm, vậy thì không phải do ngươi quyết định rồi.” Kim Nha Bỉnh nháy mắt với tên đàn em, muốn ra tay kéo Thạch Ngọc Phượng đi.

Đột nhiên…

“Ngươi đang làm gì vậy? Ép người ta làm kỹ nữ à?”

Không đợi Kim Nha Bỉnh kịp phản ứng, chỉ thấy một người đứng trước mặt mình, là Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đứng trước Thạch Ngọc Phượng, bảo vệ chị gái và Bảo Nhi, giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »