Chương 13

Trần Tế Cửu là ai? Có thể được một trong bốn trưởng thanh tra coi trọng, làm sao có thể là người bình thường được?

Hắn làm người rất có chừng mực, biết lúc nào nên ra tay, lúc nào nên thu tay lại.

Vừa rồi Trần Tế Cửu đánh Đại Thanh Hùng hai lần, đồng nghĩa với việc bán cho Thạch Chí Kiên một ân tình.

Về phần chuyện kế tiếp như thế nào thì cứ để bọn hắn tự giải quyết.

Đại Thanh Hùng cũng là người thông minh.

Nghe Trần Tế Cửu nói như vậy, trong lòng hắn vội vàng tính toán nên giảng hòa với Thạch Chí Kiên như thế nào.

Mặc dù không biết Thạch Chí Kiên quen với Lôi Lạc từ khi nào nhưng giang hồ có lời đồn, ai lấy được danh thϊếp của Lôi Lạc chẳng khác nào cầm được kim bài miễn tử.

Nếu ai dám đắc tội, người đó chỉ có thể chết.

Đại Thanh Hùng càng nghĩ càng sợ.

Hiện tại đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể ăn chút thiệt thòi,

Cũng không chờ Đại Thanh Hùng chủ động lên tiếng cầu hòa, một giọng nói vang lên cách đó không xa: “Thạch công tử đúng không? Ta tìm ngươi cũng không khó lắm.”

Chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc bộ đồ màu đỏ trông rất ngầu theo phong cách công tử ca cùng với tùy tùng ngông nghênh bước đến.

“A, Đại Thanh Hùng, ngươi cũng ở đây sao? Lão đại Trương Cửu Đỉnh của ngươi đâu? Lần trước đánh bài hắn còn thua ta tám nghìn đấy.” Công tử ca nhìn thấy Đại Thanh Hùng xong, không khỏi kinh ngạc.

Đại Thanh Hùng lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì vị thiếu gia trước mắt chính là vị đông gia mà hắn dựa vào kiếm ăn, tam thiếu gia của công ty vận tải Từ thị, ngay cả lão đại Trương Cửu Đỉnh cũng không thể không nịnh bợ.

Từ Thế Huân chỉ tùy tiện hỏi Đại Thanh Hùng một câu, sau đó tập trung sự chú ý lên người Thạch Chí Kiên: “Thạch công tử, có lẽ ngươi không biết ta, nhưng ta đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu.

Ngươi mua con Tia Chớp Màu Đen của ta thắng, ta rất cảm động.”

Thạch Chí Kiên lập tức nhận ra đối phương là ai, mỉm cười nói: “Đệ nhất thiếu Hương Giang tiếng tăm lừng lẫy Từ tam thiếu, làm sao ta lại không biết chứ?”

“Cái gì? Danh tiếng của ta lớn như vậy sao? Lại còn là đệ nhất Hương Giang?” Từ Thế Huân trở nên hăng hái hơn, cảm thấy Thạch Chí Kiên nói chuyện nghe rất được.

“Đương nhiên rồi, nghe nói tam thiếu còn am hiểu âm nhạc, đặc biệt thương hương tiếc ngọc.

Vô số mỹ nữ ở Hồng Kông đều say mê ngươi, đến nỗi trên đời có tin đồn rằng nếu làm người mà không biết Từ tam thiếu thì xưng anh hùng cũng uổng công.” Bây giờ là năm 1967, Kim lão đại còn chưa viết Lộc Đỉnh Ký.

Vì thế, Thạch Chí Kiên đã sử dụng một câu nói trong đó.

“Ha ha, mặc dù ta biết ngươi chỉ đang cổ vũ ta nhưng quả thật rất dễ chịu.” Từ Thế Huân xếp cậy quạt trong tay: “Tóm lại, người bạn này ta nhất định phải có.

Thế nào, tối nay rảnh không, ta mời ngươi đến thuyền hoa uống rượu nghe hát, thưởng thức tuyệt kỹ Cửu Long Hoàng Hậu Nhϊếp Vịnh Đàn, cũng coi như cảm ơn ngươi đã giúp ta thắng nhiều tiền như vậy.”

Hizz.

Đại Thanh Hùng bên cạnh nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh, khϊếp sợ đến chết lặng.

Từ tam thiếu chủ động muốn làm bạn với Thạch Chí Kiên? Lúc trước là Lôi Lạc, bây giờ là Từ tam thiếu.

Trời ơi, có nhầm không đó?

“Thật ngại quá, tam thiếu, hôm nay ta còn có chuyện.” Thạch Chí Kiên thản nhiên nói.

Đầu óc của Đại Thanh Hùng ong lên một tiếng.

Hắn dám từ chối Từ tam thiếu.

Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên.

Rất nhiều người nịnh bợ còn không kịp, còn chưa tìm được cách kết bạn với Từ tam thiếu, nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại từ chối?

Ngay cả Từ Thế Huân cũng ngẩn ra.

Trước kia, mỗi lần hắn mời ai, rất ít khi bị người ta từ chối.

Nhưng cảm giác bị người ta từ chối… A, thật tốt.

“Nếu tam thiếu không ngại, ngày mốt được chứ? Ngày mốt ta chắc chắn nhín được chút thời gian để dự tiệc.” Thạch Chí Kiên lạt mềm buộc chặt.

Kết giao với đám công tử ca giống như làm bạn với ngựa, không cần phải vội vàng, phải đi từng bước.

Quả nhiên, Từ tam thiếu vỗ tay một cái: “Được, một lời đã định.

Đến lúc đó, ta bảo A Tường đến đón ngươi.”

“Làm phiền rồi.”

Có thể nói, ấn tượng lần đầu gặp mặt của Từ Thế Huân đối với Thạch Chí Kiên rất tốt.

Gần rời đi, lúc này Từ Thế Huân mới nhớ đến Đại Thanh Hùng, cầm quạt chỉ vào hắn.

Đối mặt đông gia, Đại Thanh Hùng vội vàng khiêm tốn lắng nghe.

Giọng điệu của Từ Thế Huân vô cùng chắc chắn: “Nhớ kỹ, bảo lão đại của ngươi trả ta tám nghìn thua bài đây.”



“Đại Thanh Hùng, bây giờ chúng ta nên tính sổ món nợ của chúng ta chứ?”

Sau khi Từ tam thiếu rời đi, người mà Đại Thanh Hùng không muốn đối mặt nhất chính là Thạch Chí Kiên.

Chủ yếu bởi vì tác động của Thạch Chí Kiên đối với hắn quá lớn, hết lần này đến lần khác khiến cho hắn chết lặng.

Nhưng Thạch Chí Kiên vẫn không buông tha cho hắn, vừa lên tiếng đã muốn tìm hắn tính sổ.

Đại Thanh Hùng nhìn về phía hai tên đàn em.

Hai tên đàn em vội quay đầu đi.

Nói đùa, Thạch Chí Kiên chẳng những quen biết Lôi Lạc mà còn là bạn tốt với Từ tam thiếu, ai dám đắc tội chứ?

Bất đắc dĩ, Đại Thanh Hùng đành phải kiên trì đưa ánh mắt nhìn về phía Sỏa Cường, xoa xoa tay cười nói: “Cường ca, ngươi nói giúp ta một câu đi.”

Sỏa Cường thất thần, mắt mở to, không ngờ hắn đột nhiên được thăng cấp thành Cường ca.

Trước kia, hắn còn phải nhìn sắc mặt của Đại Thanh Hùng ở bến tàu mà làm việc.

Bây giờ Đại Thanh Hùng lại trơ mặt gọi hắn là lão đại.

Lòng hư vinh của Sỏa Cường lập tức được thỏa mãn.

Hắn không nhịn được nhìn về phía Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi xem…”

Thạch Chí Kiên thở dài, vỗ vai Đại Thanh Hùng: “Nể mặt Sỏa Cường, ngày mai ngươi mang đến mười nghìn cho ta.”

Đại Thanh Hùng khẽ giật mình, lập tức vui vẻ nói: “Có ngay, ta đi lấy tiền ngay.

Ngày mai nhất định ta sẽ mang đến cho ngươi.”

Hai chục nghìn biến thành mười nghìn đã là ưu đãi rất lớn rồi.

Lúc này, Đại Thanh Hùng hoàn toàn quên mất hắn đang đi đòi nợ.