Chương 1: Trở Lại Hương Giang

Năm 1967.

Đồn cảnh sát Đồn Môn.

Thạch Chí Kiên đưa bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lá cây và dùi cui cho người quản lý kho hàng.

Qua cửa sổ sắt, người quản lý kho hàng béo phì cẩn thận kiểm tra mũ cảnh sát, quần áo, thắt lưng và dùi cui của Thạch Chí Kiên, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười với đối phương rồi quay người rời đi.

Một giọng nói vang lên từ phía sau: “Hắn có phải là Thạch Chí Kiên bị sa thải hay không?”

“Không phải hắn thì còn có thể là ai? Đắc tội Khôn ca, hắn còn có thể ở lại lực lượng cảnh sát mới là lạ.” Giọng điệu của gã nhân viên quản lý vô cùng khinh thường.

“Đáng tiếc, nghe nói hắn mới vào làm được một tháng.”

“Chỉ có thứ đầu óc bã đậu mới đối nghịch với Khôn ca.”

Thạch Chí Kiên bước ra khỏi cửa, tiếng nói phía sau nhỏ dần.

Mặt trời lên cao, thời tiết vẫn còn nắng nóng vào tháng 10.

Thạch Chí Kiên mặc áo trắng quần đen, tóc dính vào trán trái, che đi vết thương đã khâu.

“A Kiên.”

“Cậu út.”

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Thạch Chí Kiên quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang đứng trong góc ngoài đồn cảnh sát, một nữ nhân đang nắm tay một đứa bé gái.

Nữ nhân mặc một chiếc áo sơ mi hoa với chiếc quần rộng thô bên dưới, miệng ngậm điếu thuốc, giữa hai lông mày có vẻ dữ tợn.

Cô bé khoảng bảy, tám tuổi, rất hoạt bát, dễ thương, đôi mắt to lấp lánh, khuôn mặt vô cùng thanh tú, xinh đẹp hoàn hảo, nhưng làn da hơi vàng và gầy.

“A tỷ, Mỹ Bảo, tại sao các ngươi lại đến đây?”

“Mẹ đón ta tan học, thuận tiện đến đây thăm ngươi.” Đứa bé gái Khương Mỹ Bảo chớp cặp mắt ngây thơ nhìn Thạch Chí Kiên.

“A Kiên, ngươi không có chuyện gì chứ?” Thạch Ngọc Phượng gỡ điếu thuốc lá đang ngậm trên miệng, dụi đầu vào vách tường, sau đó cất nửa điếu còn lại vào trong bao thuốc.

“Không sao đâu, dù sao ta cũng không thích làm cảnh sát.”

“Vậy là tốt rồi. Ngươi quá nhu nhược, trước đây ta đã nói với ngươi, ngươi không thích hợp làm cảnh sát, bây giờ linh nghiệm rồi đấy.” Thạch Ngọc Phượng nói to: “Nhưng ngươi không cần sợ, ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Ta sẽ nhờ Đại Nhãn Linh, còn có Đại Khẩu Cửu giới thiệu mấy công việc cho ngươi.

Ở Hồng Kông này, chỉ cần có tay có chân là không bị chết đói.”

Thạch Chí Kiên ngồi xổm người xuống, xoa mặt Bảo Nhi: “Mẹ của ngươi nói muốn ta ở nhà nghỉ ngơi.

Mỹ Bảo, về sau cậu út có thể ở nhà cùng làm bài tập với ngươi rồi.”

Bảo Nhi cười hì hì: “Ta rất thích ngươi ở nhà làm bài tập với ta, nhưng mẹ nói ngươi không được làm cảnh sát sẽ rất buồn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Mỹ Bảo có cách nào an ủi cậu út không?”

“Ta có cách, Mỹ Bảo thông minh lắm.” Bảo Nhi ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên: “Cậu út, ngươi đưa tay ra.”

“Để làm gì?”

“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”

Thạch Chí Kiên giơ tay ra.

Bảo Nhi đặt bàn tay nhỏ của mình lên tay của hắn, sau đó buông ra, một viên kẹo bạc hà xanh rơi vào lòng bàn tay của hắn.

“Cậu út, nếu ngươi buồn, ngươi hãy ăn viên kẹo này đi.

Kẹo ngọt lắm, ngon lắm.” Bảo Nhi nói.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhìn ánh mắt ngây thơ của Bảo Nhi, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cậu út cảm ơn Mỹ Bảo trước nhé.

Làm sao bây giờ? Mỹ Bảo tặng cho ta món quà quý như vậy, ta phải cảm ơn ngươi như thế nào?”

“Mỹ Bảo không cần cảm ơn.

Mỹ Bảo chỉ hy vọng cậu út luôn luôn vui vẻ.”

“Ừm, ta hứa với ngươi, ta sẽ ăn viên kẹo này, nhất định vui vẻ.” Thạch Chí Kiên ôm lấy Bảo Nhi: “Nhưng trước khi vui vẻ, ta sẽ nâng Mỹ Bảo lên cao nhé.”

“Hi hi.” Bảo Nhi được Thạch Chí Kiên nâng lên cao đối diện với mặt trời.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thạch Ngọc Phượng thấy em trai như vậy, cũng cảm thấy yên tâm.

Bây giờ đã gần giữa trưa rồi, nàng phải chạy về nấu cơm, chiều còn phải làm việc nữa.

Thạch Chí Kiên gật đầu, ôm Bảo Nhi bước ra ngoài.

Thạch Ngọc Phượng đi theo đằng sau, đeo túi xách của Bảo Nhi, đỡ chân trái của mình, cà nhắc đuổi theo.

Bên cạnh có người nhìn thấy, không khỏi lắc đầu: “Dáng dấp xinh đẹp, đáng tiếc lại bị què.”

Thạch Ngọc Phượng nghe được, quay đầu lại rống to với người kia: “Què cái đầu ngươi đấy.

Mẹ ngươi mới là tên què.

Cả nhà các ngươi đều là tên què.”

Người kia bị mắng xối xả, không dám cãi lại.

Biệt danh của Thạch Ngọc Phượng là Phượng chân thọt.

Thạch Giáp Vĩ, đệ nhất nhân chửi đổng.



Ba người rời khỏi đồn cảnh sát, trên đường có người đến người đi, có người mở quầy hàng buôn bán, có người cắt tóc…

Trên đường, xe kéo chạy tới chạy lui, người kéo xe hét lớn: “Tránh đường! Tránh đường.”

Xe điện leng keng, cạnh tranh với xe kéo để kinh doanh.

Những nữ nhân mặc sườn xám, mái tóc gợn sóng được uốn gọn gàng, người đầy mùi nước hoa, lắc lư trên đường phố, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Hồng Kông thập niên sáu mươi.

Cũ mới giao thế.

Là thời kỳ có nhiều thay đổi!

Nói thật, Thạch Chí Kiên không biết mình đến thế giới này bằng cách nào.

Kiếp trước, tuy hắn là trẻ mồ côi nhưng sự nghiệp thành đạt.

Kiếp này hắn sống trong một gia đình nghèo, cha mẹ hắn mất từ rất sớm, hắn sống phụ thuộc vào chị gái.

Cách đây không lâu, Thạch Chí Kiên mười tám tuổi vay tiền để trở thành quân cảnh, nghĩ rằng mình có thể cải thiện được cuộc sống, không ngờ vì một nữ nhân mà xúc phạm đến lãnh đạo quân cảnh Tưởng Khôn, bị Tưởng Khôn hại, hắn trực tiếp bị đuổi khỏi lực lượng cảnh sát.

Ở niên đại này, không làm cảnh sát thì có thể làm cái gì?

Đối với những người khác, đây là một vấn đề khó khăn, nhưng đối với Thạch Chí Kiên mà nói, nó rất dễ giải quyết.

Mặc dù cảnh sát ngày nay có vẻ rất uy nghiêm nhưng Thạch Chí Kiên biết đây chỉ là những con châu chấu mùa thu.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, ủy ban độc lập chống tham nhũng sẽ được thành lập.

Huống chi…

Vào những năm 1960, Hồng Kông tràn ngập đất vàng, tạo ra vô số người giàu có và ông trùm.

Hoắc Đại Lão.

Lý Siêu Nhân.

Hà Đổ Vương.

Đổng Thuyền Vương.

Anh hùng vô số, kiêu hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Chẳng lẽ Thạch Chí Kiên hắn không thể tạo ra một mảnh trời đất cho mình sao?

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, đột nhiên "bíp bíp", một chiếc xe Beetle màu đen lao tới từ phía trước, Thạch Chí Kiên vội ôm Bảo Nhi né tránh.

Thạch Ngọc Phượng hét lớn đằng sau đuôi xe: “Con mẹ ngươi, ngươi lái xe kiểu gì vậy? Mắt ngươi mù à?”

Chiếc xe đột nhiên dừng lại bên đường, một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ, là một nam nhân với vẻ mặt nham hiểm.

Hắn liếc nhìn Thạch Ngọc Phượng, rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên, sau đó phun một bãi nước bọt xuống đất, nói với tài xế: “Lái xe đi.”

Tài xế khởi động xe, lái xe về phía đồn cảnh sát, vừa lái vừa hỏi: “Khôn ca, tên kia có phải là Thạch Chí Kiên hay không?”

“Không phải hắn thì còn ai nữa chứ?”

“Có vẻ hôm nay hắn đến để từ chức.”

“Cái gì từ chức? Là bị ta đuổi thẳng cổ.”

“Đúng đúng đúng, là bị Khôn ca đuổi thẳng cổ.”

“Nhưng ta vẫn rất tức giận.” Tưởng Khôn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Thạch Chí Kiên đang an ủi mẹ con Thạch Ngọc Phượng, hỏi các nàng có bị hù sợ hay không.

“Loại phế vật giống như hắn mà cũng dám đối nghịch với ta, về sau mặt mũi của ta còn để ở đâu nữa chứ?”

“Khôn ca ngươi định làm như thế nào?”

“Đã muốn chơi thì chơi chết hắn.” Gương mặt Tưởng Khôn hiện lên một sự tàn nhẫn: “Nghe nói hắn vay nặng lãi Kim Nha Bỉnh để trở thành cảnh sát, vậy chúng ta hãy nói tin tức hắn bị sa thải cho Kim Nha Bỉnh biết.”

“Ta hiểu rồi.

Kim Nha Bỉnh không phải dễ trêu.

Không có tiền trả thì để mạng lại.”

“Ngươi hiểu thì làm ngay đi.

Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh.

Ta muốn tận mắt nhìn thấy cái thứ khốn kiếp đó bị ta chơi chết, ha ha.” Tưởng Khôn nở nụ cười âm hiểm.



“Có tiền thì ngon sao? Chạy xe đi đầu thai à? Đường này là của ngươi sao? Nếu đυ.ng con gái ta bị thương, ta không liều mạng với ngươi là không được mà.” Thạch Ngọc Phượng đứng trên đường, một tay chống nạnh một tay chỉ vào chiếc ô tô, hùng hổ nói.

Thạch Chí Kiên đã nhận ra đó là xe của Tưởng Khôn từ trước, nhưng hắn không dự định nói chuyện này cho Thạch Ngọc Phượng biết.

Sau khi hỏi rõ ràng các nàng không có chuyện gì, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Về phần món nợ với Tưởng Khôn, sớm muộn gì cũng có ngày đòi lại.

Thạch Chí Kiên ngoắc tay gọi xe kéo, lại bị Thạch Ngọc Phượng ngăn lại, nói có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Thạch Chí Kiên không nghe nàng, vẫn gọi hai chiếc.

Một chiếc từ Đồn Môn đến Cửu Long Thạch Giáp Vĩ, giá một tệ tám mươi xu.

Hai chiếc tổng cộng gần bốn tệ khiến Thạch Ngọc Phượng đau lòng không thôi.

Nàng sờ vào số tiền trong chiếc khăn tay quấn quanh eo, muốn móc nó ra.

Bảo Nhi vô cùng vui vẻ, ngồi trên xe vỗ chiếc tay nhỏ, đôi mắt to nhìn chung quanh, như thể mọi thứ nhìn thấy đều kỳ lạ, vì bình thường cô bé không có cơ hội đi xe kéo.

Thạch Chí Kiên vừa ngồi lên xe, một đứa nhỏ bán báo đã chạy đến: “Tiên sinh, ngươi mua giùm ta tờ báo, vừa đi xe vừa xem.”

Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua, thấy có bảy tám loại báo nhét trong túi vải mà cậu bé bán báo mang theo, dễ thấy nhất là Minh Báo và Tinh Đảo Nhật Báo.

“Có Hổ Báo không?”

“Có.” Cậu bé bán báo lấy ra một tờ báo với bàn tay nhỏ nhắn đầy mực đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhận lấy tờ báo, sau đó đưa cho đứa nhỏ bán báo năm xu.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy rõ ràng, lại cảm thấy lòng đau như cắt.

Năm xu đủ mua được một củ cải lớn!

Khi chiếc xe kéo xào xạc dọc theo con đường nhựa, Thạch Chí Kiên mở tờ báo ra đọc.

Thời đại này, nhiều người Hồng Kông mù chữ nên nhiều tờ báo thích đăng nhiều kỳ một số bức tranh búp bê dễ hiểu, chỉ có những tờ báo cao cấp hơn một chút mới có bài xã luận khổ lớn, hoặc đăng nhiều kỳ tiểu thuyết võ thuật.

Cao cấp hơn là Hổ Báo phiên bản tiếng Anh, loại báo này về cơ bản nhắm đến tầng lớp thượng lưu Hồng Kông, những người có thể hiểu tiếng Anh và quan tâm đến tình hình kinh tế chính trị hiện tại của Hồng Kông.

Người Anh cũng thích đọc loại báo này, từ đó thực hiện một số dự án đấu thầu và cơ sở hạ tầng của chính phủ.

Phương pháp đăng "đấu thầu của chính phủ" trên báo tiếng Anh đã trực tiếp loại trừ nhiều người Hồng Kông.

Rất khó lấy được tiền từ chính phủ!

Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua, thấy có rất nhiều cơ hội kiếm tiền trên báo, chẳng hạn như chính phủ Hồng Kông đang có kế hoạch mở thêm tám tuyến xe buýt ở Du Ma Địa, Tiêm Sa Chủy và Vượng Giác.

Hiện tại đã mời thầu các công ty vận tải thực lực hùng hậu.

Ngoài ra, chính phủ Hồng Kông đang chuẩn bị cải tạo nhà tù nằm ở số 99 đường Đông Vịnh, Xích Trụ, Hồng Kông, hiện đang mời thầu các nhà xây dựng có thực lực hùng hậu.

Thạch Chí Kiên chỉ nhìn qua thôi thì đã biết không còn cơ hội.

Bốn chữ thực lực hùng hậu đơn giản đã đánh hắn ngã xuống đất.

Nếu con đường đúng đắn không thông được, hãy xem liệu có cơ hội kiếm tiền nào theo hướng đi ngang hay không.

Thạch Chí Kiên lật tờ báo ra, những gì hiện ra trong tầm mắt là hoạt động yêu thích của người dân Hồng Kông - đua ngựa!

Hắn nhìn kỹ lại nội dung, đột nhiên mắt hắn sáng lên.