Cuối tuần rảnh rỗi Trần San ra khỏi trường chạy đến cửa hàng xem xét, xem các khoản thu chi, sau đó mỗi tháng lấy ra một số tiền cố định.
Trần San cảm thấy Chu Ngọc có thể tin tưởng dùng tiếp nên cổ vũ cô bằng cách tăng lương gấp đôi.
Giữa cơm ở lại dùng cơm tại tầng 2, Trần San vừa ăn vừa xem sách chế biến đồ uống, phải thay đổi một số đồ uống, nghe Chu Ngọc nói có khách yêu cầu đồ ăn nhiều, như thế phải thêm một số món nữa.
Phải làm thế nào để vận dụng hợp lý, sử dụng nhân lực phù hợp, Trần San ăn xong thì dựa vào ghế sofa nghĩ.
Buổi chiều gọi điện cho Tâm Á, Tâm Á lại bảo cô mang đồ ăn cho cô ấy cùng Văn Lôi ăn, khóe miệng còn tươi cười.
Không ngờ hai người này lại lấy cô làm cu li a.
Nhưng Trần San cũng sẽ không ghen tị với Văn Lôi, những lời cô ấy nói ngày đó, Trần San biết Văn Lôi đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng cô không giúp đỡ chỉ đứng ở một bên nhìn, bây giờ Văn Lôi buông ra được suy nghĩ trước kia, thuyết phục cô tin tưởng cô ấy, vì thế Trần San cũng không ngăn cản cô ấy tiếp xúc Tâm Á, huống chi Tâm Á cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Trần San ở phòng bếp làm thử thêm vài món, vừa mới bắt đầu không hài lòng một chút, hơn vài lần xem như cũng có thành tựu.
Sau đó cùng Chu Ngọc thảo luận về giá cả rồi trở về trường.
Tuy rằng hiện tại Trần San ra khỏi trường không bị ai ngăn cản nhưng lại không chịu nổi ánh mắt của người khác nha, vẫn nên thu mình một tí thì tốt hơn.
Trên đường trở về trường, Trần San nhận được điện thoại của Dương Việt.
“Em gái à, em hiện đang ở đâu vậy?” Đang ở sân golf, Dương Việt thấy Hàn tứ giới thiệu bạn gái mới cho mọi người thì vụиɠ ŧяộʍ chạy đến góc trộm gọi điện cho Trần San.
“Mới từ cửa hàng đi ra, hiện tại đang trở về trường học, sao vậy?” Trần San có chút nghi hoặc hỏi.
“A, anh cảm thấy vẫn nên nói với em một tiếng thì có vẻ tốt hơn, tên Hàn tứ kia lại đổi bạn gái, thật ra việc này cũng bình thường, nhưng anh nghĩ dù sao bạn gái trước của cậu ta cũng là bạn của em.”
“Vâng, hiểu được, nhưng mà em chưa nghe Phương Ngôn nói qua.”
“Thật ra, em gái a, anh nói ra em đừng mắng anh anh, anh vẫn cảm thấy Hàn tứ có hứng thú với em a.”
“Đúng là có hứng thú, nhưng mà cũng chỉ là hứng thú mà thôi, anh à, anh cũng đừng suy nghĩ bậy bạ.”
“Anh không suy nghĩ bậy bạ, hắn luôn hỏi về em ở trước mặt Phương Ngôn, nhưng mà anh nói với em a, em cũng đừng suy nghĩ gì nhiều về cái tên Hàn tứ này, muốn có đồ tốt thì anh trai đây sẽ giới thiệu cho em.”
“Ha ha, được, vậy anh giúp em kiếm đi, với mấy người anh em của anh thì em xin miễn nha.”
“Uh, anh rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, em gái của anh phải tìm một người thật sự tốt.
“Được rồi, anh bình tĩnh đi, em còn chưa vội.” Trần San nói đùa.
“Vậy đi, họ gọi anh rồi, có rảnh sẽ mang em đi chơi, em đừng có bảo không có thời gian nữa đấy.”
“Hiểu rồi, có rảnh thì liên hệ sau.”
Sau khi Trần San ngắt điện thoại thì nhìn ngoài cửa xe, thấy dáng vẻ vội vàng của người trên đường thì thở dài.
Cô lập tức nhớ đến Phương Ngôn, nghĩ đến lâu lâu cô ấy lại liếc nhìn cô, thì ra nguyên nhân là đây.
Trở lại ký túc xá ở trường, hai nha đầu kia còn chạy ra đón, chỉ chăm chăm tìm cái túi xách to trong tay cô.
“Được rồi, cái này vốn là mang cho hai cậu mà.” Trần San ném cái túi trong tay cho hai đầu kia, nhìn hai cô lắc đầu.
Trần San đem túi đặt trên bàn học của mình, lấy bảng báo cáo tài chính ra đưa đến trước mặt Tâm Á: “Đây là tài chính tháng này, cậu xem đi.”
“Không cần, có cậu là được rồi Tam.”
“Nhìn đi, trong này cũng có phần của cậu mà.” Trần San mặc kệ đem bảng báo cáo ném cho Tâm Á.
Văn Lôi thấy tình huống này muốn hỏi một chút nhưng không mở miệng.
Tâm Á lầm bầm vài câu, chỉ có thể cầm lấy mấy tờ giấy, trở về bàn học của mình xem..