Trần San nghe hai người đối thoại, tuy rằng thính lực không cao nhưng nghe rất rõ ràng.
Trần San thật muốn chết mà, không nên đùa như thế chứ, cái mạng nhỏ của cô a, sau đó nhìn Tâm Á, vẻ mặt Tâm Á đã sớm sầu bi, cứ như toàn bộ thế giới đều từ bỏ cô vậy.
Mặc kệ sự rối rắm của bốn người, Trần San cùng Tâm Á thay đổi trang phục huấn luyện rồi đi theo liên trưởng Kiều và lớp trưởng Mã ra ngoài.
Đội binh lính xếp hàng thẳng tắp đứng ở sân thể dục, Trần San cùng Tâm Á mặc đồ huấn luyện rộng thùng thình đứng cuối lớp, vóc dáng quá lùn cũng mặc kệ.
Những người ở đây đối với sự xuất hiện của hai cô thấy rất hứng thú, chờ sau khi kết thúc huấn luyện sẽ nhiều chuyện với nhau một phen.
Trần San đi theo bước chân của toàn bộ đại đội, chưa tới nửa ngày đã sắp chịu không nổi, ngay cả nhìn Tâm Á tìm nguồn an ủi tâm lý cũng không đủ sức.
Vài bài huấn luyện cuối cùng cũng qua đi, đợi đến khi tập hợp lại toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, liếc mắt nhìn Tâm Á ở bên cạnh cũng không tốt hơn cô là bao.
Liên trưởng Kiều nhìn thấy, rất kinh ngạc khi phát hiện ra tuy rằng hai nha đầu này ăn không tiêu mấy bài tập huấn nhưng lại không bỏ cuộc, điều này khiến hắn để ý.
Bình thường, nha đầu Tâm Á kia một chút có việc này một chút lại có chuyện kia, lần này lại chống đỡ đến cuối cùng, trong lòng cũng cảm thán.
Thật ra Mai Tâm Á đã sớm nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng nhìn Trần San không nói một câu, Tâm Á nghĩ dù sao cũng đi trên một cái thuyền với Trần San vì thế đành cố gắng tiếp tục.
Giữa trưa, Trần San ăn hai miếng cơm, một chút khẩu vị cũng không có, nhưng vẫn cố gắng ăn, bởi vì không biết sẽ có những gì chờ cô buổi chiều.
Buổi chiều, Trần San cùng Tâm Á đi theo lớp trưởng Mã bắt đầu các bài huấn luyện thể năng khác.
Trần San rất buồn bực, sao lại là cái lớp này, những lớp khác đâu, Tâm Á nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trần San: “Cậu đừng tìm nữa, đây là lớp không muốn sống nhất, chiến đấu lưu động hay huấn luyện danh dự đều có mặt, lúc này chúng ta chỉ có thể cầu nguyện trong lòng ba của mình đại phát từ bi thôi.”
Trần San cảm thấy không thể cứ như vậy, cứ như vậy thì nửa cái mạng còn lại của cô cũng không còn.
Trần San thừa dịp chưa bắt đầu chạy nhanh như chớp đến bên cạnh lớp trưởng Mã, khoát tay lên vai hắn nói: “Lớp trưởng, tôi có chuyện muốn nói.”
“A, đừng có động tay động chân.” Vẻ mặt lớp trưởng Mã thẹn thùng, da mặt đỏ ửng, may mắn là do thường phơi nắng nên khuôn mặt đen đi vì thế binh lính không thể thấy.
Những người khác nhìn thấy nha đầu này dám khoát tay lên vai lớp trưởng Mã thì ngạc nhiên vạn phần.
Nhắc tới lớp trưởng Mã, bình thường huấn luyện mà ai không nghe lời đều xử phạt nặng, chỉ huy có thứ tự nên là cục cưng của mấy cấp trên.
“Lớp trưởng, tôi không có động chân nha, đây là tôi đang biểu đạt tình cảm huynh đệ, dù sao sau này cũng là chiến hữu nha.” Sau khi nói xong bàn tay lại đáp lên bả vai của lớp trưởng.
Lớp trưởng Mã thấy nha đầu này đã bắt đầu ra tay thì thầm than, liên trưởng a, anh đến đây đi, nha đầu này bắt đầu tấn công tôi rồi, còn tưởng không phản kháng một thời gian nữa chứ, tính sai rồi, nhất thời hắn không biết nói gì.
“Đến đến đến, lớp trưởng, hai ta tìm một chỗ tâm sự cho tốt.”
Trần San thấy lớp trưởng Mã ngu ngốc đình trệ thì kéo tay lớp trưởng Mã đến nơi ít người.
Mai Tâm Á cùng những binh lính khác sợ hãi ra mặt, vẻ mặt ngoan ngoãn ngượng ngùng kia là của lớp trưởng Mã sao, lúc này Tâm Á phát hiện, thân thể cường tráng chưa chắc tâm hồn đã mạnh mẽ, lúc này, Tam đã biểu hiện ra sức chiến đấu không gì bì kịp của cô.
“Có chuyện gì, binh lính Trần San.” Sau khi lớp trưởng Mã thanh tỉnh thì nghiêm trang nói với nha đầu đối diện.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, đi theo mọi người huấn luyện nửa ngày tôi mới phát hiện ở đây nam nữ đều tập luyện như nhau, điều này không phù hợp, hiểu không?” Trần San nghiêm túc nhìn lớp trưởng Mã.
“Nơi này không có phân biệt gì hết.” Lớp trưởng Mã cảm thấy nha đầu kia đang tìm cớ nên phủ nhận ngay.
“Không phải, tôi không nói là không huấn luyện.” Trần San giải thích hiểu lầm: “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên sửa lại cách huấn luyện của tôi và binh lính Mai Tâm Á.
Tôi cam đoan từng bài tập luyện đều làm, nhưng không thể thực hiện toàn bộ bài tập luyện thể năng kia nha, tôi không nói phương pháp huấn luyện của lớp trưởng sai lầm đâu.”
Trần San nhìn thấy mặt của lớp trưởng Mã đã thả lỏng chút ít thì nói tiếp: “Lớp trưởng, nếu như lát nữa tôi ngất xỉu ở đó thì không phải lãng phí thời gian mà lại không có hiệu quả gì sao?”
Trần San thấy lớp trưởng Mã gật đầu thì cảm giác đã có cửa thoát rồi nên bắt đầu nói liên tiếp..