Đâm lao thì phải theo lao, với cục diện này Trần San nghĩ, khiến Hàn đại nằm úp sấp hẳn là không có chuyện gì.
Mà Hàn Thiên Lâm thì đang cân nhắc, hắn không thấy lo lắng chút nào, chỉ cần hai chén thì chắc nha đầu kia đã chịu không nổi rồi, nhưng mà với cái đám xem diễn này thật là, ánh mắt Hàn Thiên Lâm u ám quét một vòng trên bàn cơm.
“Được, mọi người đều đồng ý, vậy chắc San San cũng không có vấn đề gì chứ?” Hàn Thiên Lâm tươi cười hỏi Trần San.
Trần San đứng đã mệt rồi, nghe họ thảo luận nửa ngày nên gật đầu.
Trước mặt hai người có sáu chén rượu, trên bàn cơm, mọi người ai cũng có vẻ mặt chờ mong, trong đó Tâm Á còn cười ra tiếng.
Hai người uống xong chén đầu tiên, không có phản ứng gì, tiếp theo cả hai uống xong chén thứ hai, cả ai đầy mặt thất vọng, vẫn không có phản ứng gì.
Tiếp theo xong chén thứ ba, ngồi một lúc lâu, Hàn Thiên Lâm đang chờ đợi, mọi người thì nhìn Trần San chằm chằm.
“À, em có thể ăn một chút gì không?” Trần San sắp bị mấy cái ánh mắt kia nhìn thủng rồi, lâu lắm mới nghẹn ra một câu thế này.
Mọi người đều cười một trận, nha đầu kia thật có khí khái.
Trần San từ từ ăn đồ ăn, cái miệng nhỏ nhai chằm chằm, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế vẫn nên giữ chút hình tượng.
Bưng cái chén lên, nói với Hàn đại ở đối diện: “Cạn luôn ba chén đi.”
Ánh mắt mọi người như lửa nóng nhìn Trần San, lại nhìn Hàn đại, ai cũng nở nụ cười.
Đợi đến khi Hàn đại chậm rãi gật đầu, Trần San đem ba chén rượu còn lại uống cạn, chờ mong nhìn đối diện.
Vẻ mặt Hạ Thì Vân rất hưng phấn, sảng khoái, nha đầu kia đủ sảng khoái.
Những người khác thì có vẻ mặt mong chờ nhìn Hàn đại.
Cuối cùng Hàn Thiên Lâm cũng biết mùi vị đem đá đập chân là thế nào, nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, bình tĩnh uống xong hết ba chén rượu.
Ngay sau đó ánh mắt sắc như dao của hắn nhìn Trần San chằm chằm, không ngờ nha đầu kia giảo hoạt như thế.
Sau khi Trần San ngồi xuống lại cúi đầu ăn mãnh liệt, việc này quả thật không thể trách cô.
Hạ Thì Vân cảm thấy nha đầu Trần San thật thần kỳ, uống nhiều như thế nhưng nhìn như không có chuyện gì, còn Hàn đại ở bên cạnh hắn thì ánh mắt đã bắt đầu lơ mơ rồi.
Còn vẻ mặt Dương Việt thì hạnh phúc, đây là em gái hắn a.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, đó là bởi vì Hàn đại quả thật đã nằm úp sấp rồi, uống liền sau chén, tác dụng ngay tức thì.
Khi Trần San đang ăn thì chợt nghe bên kia bẹp một tiếng nằm úp lên bàn.
Trần San ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của mọi người trên bàn cơm, tim co thắt, việc này chắc không đến mức gϊếŧ người diệt khẩu chứ.
Bữa cơm này chỉ có Trần San có vẻ thoái mái, thật nhiều đồ ăn chưa từng được ăn, hương vị rất tuyệt.
Sau khi kết thúc, Trần San lập tức kéo Tâm Á cùng Dương Việt bỏ trốn mất dạng.
Những người trên bàn cơm hôm nay có ấn tượng sâu sắc mười phần với Trần San, cho tới nay chưa từng có người hạ gục Hàn đại thiếu gia.
Trần San ra cổng khách sạn, nói với Dương Việt: “Tìm nơi yên tĩnh nói chuyện đi.”
Trần San nghĩ, món nợ này mà không lột của anh một lớp da thì tôi sẽ không gọi là Tam.
Đi không đến vài bước đã đến quán cà phê An Tĩnh, ba người ngồi ở một khu ghế riêng, Trần San lấy giấy tờ bất động sản trong túi ra ném cho Dương Việt, vẻ mặt Dương Việt tò mò.
“Giúp em lấy giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận vệ sinh, đây là địa chỉ cửa hàng, trong đó có tên cùng phạm vi kinh doanh.”
“Ai nha, em gái làm à?”
“Em cùng Tâm Á, nhanh nhất bao lâu có thể hoàn thành?” Trần San hỏi trực tiếp, hôm nay bị Dương Việt hại thảm hại như thế, đây xem như ăn lót dạ thôi.
“Không thành vấn đề, hai ba ngày sẽ xong cho em, nhưng mà em mở cửa hàng sao không nói anh trai biết nha, tài chính có đủ không, không đủ thì anh có a.” Dương Việt nghiêm túc nói.
“Không cần, đủ rồi, nếu không đủ em sẽ nói với anh.”
Tâm Á cũng gật đầutheo.
“Vậy còn muốn anh giúp gì không, cứ nói đừng ngại.”
“Trước tiên anh làm giúp em việc này đi, sau này có vấn đề sẽ tìm anh.” Trần San trả lời Dương Việt.
Ba người nói chuyện một lúc, rượu trong người Trần San đã tiêu tán đi không ít, cô mang Tâm Á tạm biệt Dương Việt, hai người dạo thị trường mua những thứ cần thiết cho cửa hàng.
Sau khi mua được kha khá thì lái xe trở về nhà Tâm Á.
Dọc đường đi, Tâm Á có gì muốn nói lại thôi, Trần San nhìn cô không nói gì, khi nào chịu không nổi thì Tâm Á sẽ hỏi thôi..