Trần San nhìn lịch trên máy tính, bấm tay tính tính thấy thật quá nhanh, Trần San đã đến nơi này được một năm.
Một năm trước đến đây còn không hiểu tình huống, phải bỏ đi cuộc đời của Trần Thu Ngôn bắt đầu cuộc đời mới.
Mà hiện tại, Trần San có thể bình tĩnh học tập và hòa nhập vào cuộc sống, cảm thấy thời gian có công dụng thật mạnh, thời gian có thể thay đổi tất cả.
Nhìn Mai Tâm Á bận rộn viết nhật ký, ngẫm lại chí ít cô cũng có một người bạn như Tâm Á, trong lòng cũng thấy vui mừng.
Trần San lại tính toán cái túi tiền của mình, thời gian một năm, vẫn còn chút ít.
Nhưng không thể cứ miệng ăn núi lở, tối thiểu cô phải tự kiếm tiền tiêu hàng ngày.
Mỗi lần Trần mẹ gọi đến đều lo lắng cô ăn không ngon, lo lắng tiền sinh hoạt không đủ.
Đây cũng là lí do mà Trần San ít khi mua này mua nọ, không làm gì thì không hưởng, vật với Trần San mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Tính toán trong khoản thời gian một năm này, tiền tiêu nhiều nhất cũng để mua đồ học tập.
Trần San cảm thấy tối thiểu sau này phải có thể tự cấp tự túc được cho cuộc sống của mình, không nên để Trần ba Trần mẹ lo lắng nữa, cũng không xin tiền Trần ba Trần mẹ nữa.
Tới kỳ nghỉ hè, Trần San đã có quyết định không trở về để đi đây đó, trên người còn có 8 vạn nhân dân tệ, đây là số tiền sinh hoạt phí còn thừa cùng với tiền lì xì mà cô nhận được.
Trần San định bắt đầu không xin tiền từ kỳ nghỉ hè này nhưng cô chưa nghĩ ra phải nói thế nào với Trần ba Trần mẹ, dù sao nói không trở về thì chắc chắn cha mẹ sẽ lo lắng, đặc biệt là nhà họ Trần hận không thể mà cưng chiều Trần San ở trong nhà.
Vẫn còn chút thời gian, Trần San phải nghĩ kế hoạch cho tốt mới được.
Còn hai tuần lễ nữa là học xong, Trần San nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cầm lấy di động gọi cho Trần ba, chỉ cần thuyết phục được Trần ba, Trần mẹ sẽ không thành vấn đề.
Mới bắt đầu đã nghe nói con gái không trở lại, giọng của Trần ba đã nâng cao lên vài âm điệu.
Nhưng khi nghe tới con gái nói muốn rèn luyện bản thân thì tuy rằng Trần ba cưng chiều cũng đồng ý, vì ông biết con gái tính cách hướng nội, phải thay đổi mới có thể thích ứng với xã hội.
Sau khi cung Trần ba kí rất nhiều hiệp ước không bình đẳng, Trần San thở ra một hơi.
Tuy rằng cuối cùng cũng đước đáp ứng, nhưng yêu cầu Trần San phải ở nhà bạn học, hằng ngày phải gọi điện về.
Trần San cười khổ một tiếng, tuy rằng đáp ứng một đống điều kiện nhưng đạt kết quả là tốt rồi.
Khi Mai Tâm Á biết kỳ nghỉ này Trần San không về nhà ở thành phố B thì vui vẻ chạy xung quanh Trần San nói chuyện.
“Ở nhà của mình đi, ở nhà mình đi.” Cõi lòng Tâm Á đầy hi vọng.
“Được rồi, mình sắp choáng rồi.” Trần San nhìn Tâm Á nói: “Trước tiên hỏi một câu, nhà cậu có thể ở lại được sao, ba mẹ cậu không phản đối chứ?”
“Đương nhiên có thể ở lại, ba mẹ mình đã nhiều lần nghe cậu trở về, mỗi lần mình về họ đều oán giận vì mình không mang cậu về.
Tam, ba mẹ mình nhất định rất hoan nghênh cậu đến ở.” Tâm Á nhiệt liệt đẩy mạnh tiêu thụ về cái nhà của cô: “Không phải cậu nghĩ đến ở chỗ Phương Ngôn chứ?!”
“Chỗ Phương Ngôn mình cũng không muốn đi, mình vẫn chưa nói với hai cậu ấy.” Trần San lắc đầu phủ nhận.
“Vậy thì đến nhà mình đi, mình nhất định sẽ chiêu đãi nhiệt tình, đi đi, đi đi.” Tâm Á lay cánh tay của Trần San, thề không đạt mục đích không bỏ qua.
“Được rồi, đến nhà cậu, trước tiên hãy thông báo một tiếng với ba mẹ cậu đi.” Trần San thoải mái đồng ý, trong lòng thầm nói, mình không đến nhà cậu thì đến nhà ai, điều kiện kia của Trần ba, nhà cậu là phù hợp rồi.
“A, thật tốt quá, hai ta có thể thắp đèn trong đêm nói chuyện.” Vẻ mặt Tâm Á thỏa mãn.
“Không phải hiện tại hàng đêm chúng ta cũng nói sao?”
“Như thế không giống nhau, Tam, không được đổi ý nha.”
“Được rồi, nói định rồi.”
Vài ngày sau Tâm Á luôn có dáng vẻ vui mừng, ngay cả áp lực của cuộc thi cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Sau khi Trần San thi xong thì gọi điện báo cáo tình hình với Trần ba, sau khi nghe Tâm Á ở bên kia báo cáo một đống quân lệnh thì mới yên tâm để Trần San theo Mai Tâm Á về nhà..