Hoắc Diên Xuyên biết Khương Ngư tự mình mua bán gì đó, bôi lên trên mặt, bây giờ nhìn thấy hình như là thật sự có hiệu quả, không chỉ có trắng hơn một chút, da thịt hình như cũng tinh tế tỉ mỉ hơn không ít, tóc dài chưa lau khô cứ như vậy dán ở trên mặt, khuôn mặt kia của Khương Ngư nhìn chỉ lớn cỡ bằng lòng bàn tay. Chỉ có đôi mắt to này, vẫn hoàn toàn xinh đẹp như trước.
Hoắc Diên Xuyên chỉ cảm thấy cô gái này hình như đã thuận mắt hơn không ít.
"Đi lau tóc đi."
Hoắc Diên Xuyên lên tiếng nói.
"Biết rồi, anh tắm trước đi."
Khương Ngư cầm khăn mặt, không đến phòng ngủ, mà đi vào nhà bếp, trong phòng bếp bởi vì có lửa, ngược lại là ấm áp hơn không ít.
Khương Ngư khẽ lau tóc của mình, nhìn không thấy còn nhỏ nước nữa thì bắt đầu đi nấu canh gừng, chờ đến khi Hoắc Diên Xuyên tắm rửa xong, canh gừng cũng hoàn thành.
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt bị lăn qua lăn lại, Khương Ngư cảm thấy cũng có chút đói bụng, lại làm hai quả trứng chiên.
"Anh tắm xong rồi à, tôi nấu canh gừng và trứng chiên."
Vốn dĩ Hoắc Diên Xuyên muốn phê bình cô gái này một lúc, nhưng nhìn thấy cô bé vui cười ra mặt, đột nhiên nói không ra lời.
Tuổi của cô còn nhỏ hơn so với Tú Tú, thật ra vẫn là một đứa nhỏ, hơn nữa bình thường cũng rất hiểu chuyện, trong lòng Hoắc Diên Xuyên nghĩ như vậy.
Lời đến khóe miệng cũng chỉ còn lại có một chữ “Được” .
Hai người ở trong phòng bếp, uống một ngụm canh gừng, ăn trứng chiên, loại trải nghiệm này hết sức kỳ diệu.
"Bát cứ để đó trước đi, sáng mai tôi dậy rửa sau."
Hoắc Diên Xuyên nói với Khương Ngư.
"Ừm."
Lúc này hai người mới trở lại phòng ngủ nằm xuống.
Ngay lúc Khương Ngư sắp ngủ, lại nghe thấy Hoắc Diên Xuyên đột nhiên nói một câu.
"Con bé này lần sau không được đến bờ sông nguy hiểm như thế, nếu như cô rơi xuống, đúng lúc tôi chưa tới kịp thì phải làm sao bây giờ? Cô muốn cái gì, có thể nói với tôi."
Khương Ngư im lặng một lúc.
“Được, nếu như tôi muốn đi ra ngoài, sẽ nói cho anh biết."
Khương Ngư không trực tiếp đồng ý, nhưng Hoắc Diên Xuyên cảm thấy đây cũng là một loại tiến bộ của cô.
"Ừm, ngủ đi."
*
Buổi sáng sau khi Khương Ngư rời giường, phát hiện giường chiếu của Hoắc Diên Xuyên đã trống không, đối với Hoắc Diên Xuyên có thể bền lòng vững dạ mỗi ngày đều huấn luyện, Khương Ngư cảm thấy vẫn rất bội phục anh, bản thân cô không làm được.
Bởi vì Hoắc Diên Xuyên không ở nhà, Khương Ngư lại chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt xong, chuẩn bị làm bữa sáng, Khương Ngư cho mình một cốc sữa bò nóng.
Món chính là nửa cái bánh màn thầu, thêm một chút dưa muối, món rau đơn giản lại nhanh, Khương Ngư còn rất thích ăn dưa muối cay, sau khi ngâm trong nước, thái thành những sợi nhỏ, bỏ một chút xì dầu dấm hương, lại thêm một chút dầu vừng, còn có thể bỏ chút rau thơm, rất vào cơm.
Ngoại trừ làm dưa muối, còn có thể dùng ớt để làm trứng gà xào, có điều kiện có thể thêm chút miến, vừa thơm vừa cay, làm thành canh mặn cũng không tệ.
Nhưng nghĩ đến Hoắc Diên Xuyên lát nữa sẽ trở về ăn cơm, Khương Ngư lại rán hai quả trứng gà, mỗi người một quả.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hoắc Diên Xuyên đã trở lại.
Hoắc Diên Xuyên rửa tay, ngồi xuống ăn cơm, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy cho dù là trứng chiên, cô gái này nấu cũng ngon hơn so với bên ngoài một chút, nhưng trong căn tin không có trứng chiên, đều là trứng gà luộc, Hoắc Diên Xuyên lại không phải rất thích ăn trứng gà luộc.
"Đúng rồi, những con cua kia của cô đâu?"
Hoắc Diên Xuyên cắn một miếng trứng chiên, nhướng mày hỏi.
“Để ở trong giỏ đấy."
Khương Ngư liếc nhìn Hoắc Diên Xuyên một chút, nghĩ đến đêm qua Hoắc Diên Xuyên đi tìm mình.
"Anh muốn ăn kiểu gì?"
Hoắc Diên Xuyên kinh ngạc, cô gái này vậy mà lại hỏi ý kiến của anh, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười.
"Sao thế, còn có thể được gọi món à?"
"Anh không nói thì coi như thôi."
“Ách, cô nhóc này tính khí cũng lớn thật."
Hoắc Diên Xuyên nói xong, nhìn thấy bên miệng Khương Ngư có một vòng dấu vết uống sữa tươi, cũng không biết mình nghĩ như thế nào, quỷ thần xui khiến lại giơ tay lên lau vòng sữa nước này đi, ngón tay thô ráp mang theo vết chai xẹt qua khuôn mặt mềm mại của Khương Ngư, làm xong động tác này, hai người đồng thời ngẩn người.