Chút tiền ấy Hoắc Diên Xuyên không để vào mắt, thế nhưng Hoắc Diên Xuyên cũng không thể không thừa nhận, cô bé này tương đương một ngày kiếm được 20 đồng, một tháng 600 đồng, vậy thì cũng rất nhiều, gần như bằng một năm tiền lương của anh.
Mặc dù nói vừa mới bắt đầu làm ăn, người mua chắc chắn là không ít, nhưng cho dù đến lúc đó một ngày kiếm không được nhiều như vậy, cũng sẽ không quá ít. Chẳng lẽ cô bé này thật sự là có chút thiên phú làm ăn?
Cảm xúc của Hoắc Diên Xuyên nhất thời có chút phức tạp, ngay từ đầu Khương Ngư nói muốn làm ăn, anh cảm thấy không quan trọng, muốn làm thì làm, kiếm được lời thì đương nhiên tốt, lỗ vốn cũng không sao, dù sao anh cũng muốn phơi bày mặt trái cho Khương Ngư. Hơn nữa lỗ vốn, đoán chừng Khương Ngư cũng có thể hồi tâm, nếu như Khương Ngư muốn đi làm, đến lúc đó anh còn có thể sắp xếp cho Khương Ngư một công việc nhẹ nhàng.
Không nghĩ chuyện làm ăn này của Khương Ngư thật sự có da có thịt, kiếm được còn nhiều hơn so với anh.
Bên này Khương Ngư đã đếm xong tiền, tâm trạng rất tốt, nhưng vừa ngẩng đầu một cái lại thấy ánh mắt Hoắc Diên Xuyên phức tạp, Khương Ngư ngược lại không cho rằng Hoắc Diên Xuyên nhìn mà thèm tiền cô kiếm được, dù sao Hoắc Diên Xuyên ở thành phố Bắc Kinh đã có một căn Tứ Hợp Viện rất lớn, đó chính là Tứ Hợp Viện!
"Sao vậy?"
"Không sao, chỉ là nghĩ không ra chuyện làm ăn này của cô cũng không tệ."
Khương Ngư cũng không khiêm tốn.
"Cũng tạm được, có điều tôi cảm thấy quả thật cũng không tệ, đồ tốt, hàng đẹp giá rẻ, nhiều người mua cũng rất bình thường."
Hoắc Diên Xuyên muốn cười, làm sao anh không biết, cô bé này tự tin như vậy.
Khương Ngư nói xong, lại liếc mắt nhìn Hoắc Diên Xuyên, từ từ nói ra.
"Cho nên, anh có thể yên tâm đi, tôi nói muốn ly hôn với anh, cũng không phải là lừa người, tôi có thể tự nuôi sống chính mình."
Hoắc Diên Xuyên nghe xong, quả là sắp bị chọc giận chết rồi, cô bé này vì sao lời nào cũng có thể kéo được sang chuyện ly hôn chứ, anh nói muốn ly hôn lúc nào hả?
Hoắc Diên Xuyên quả thật bị chọc giận thành cười, được rồi, anh muốn nhìn xem, chuyện làm ăn của cô bé này có thể làm tới trình độ nào.
"Được, cô có thể kiếm tiền, còn kiếm được nhiều như vậy, tôi rất mừng, cũng biết cô sẽ không quấn lấy tôi rồi."
Hoắc Diên Xuyên nói xong, im lặng nhìn Khương Ngư. Khương Ngư không biết vì sao Hoắc Diên Xuyên lại không vui, nhưng cô cũng lười quản.
Cô cất kỹ tiền, chuẩn bị lấy ra một ít, còn lại đều cất đi.
Nhưng Hoắc Diên Xuyên cũng không tức giận quá lâu, bởi vì anh nhìn ra được, Khương Ngư cũng không có ý đến trấn an anh, anh tức giận căn bản vô dụng.
Khương Ngư cũng căn bản không nhìn Hoắc Diên Xuyên, cô chuẩn bị ra ngoài giặt quần áo, thời tiết này quá nóng, quần áo một ngày không giặt sẽ có mùi.
Lúc này chưa có nước máy, trong nhà cũng không có giếng nước, nếu như giặt quần áo, rửa chén, cũng là dùng vò lớn tích trữ nước, Khương Ngư nhìn nước bên trong vò, dứt khoát cầm lấy xà phòng và quần áo, chuẩn bị đến bờ sông.
"Cô đi đâu vậy?"
"Giặt quần áo? Làm sao, không được à?"
Hoắc Diên Xuyên có chút đau đầu, cô bé này làm sao đối với ai cũng đều lễ phép vô cùng, chỉ là đối với mình lại luôn cáu kỉnh như vậy.
"Không có gì, cô muốn đi thì đi."
Lúc này Khương Ngư mới ra khỏi cửa, sau đó đã đυ.ng phải một đám cũng ở đây giặt quần áo, định thần nhìn lại, chính là những người ở đoàn văn công.