Đợi đến khi đám người giải tán, túi tiền của Khương Ngư đã căng phồng.
Khương Ngư mang trả chiếc bàn đã thuê lúc trước.
Ông chủ vừa nãy cũng đi theo xem náo nhiệt, trong lòng hâm mộ vô cùng.
“Em gái à, cô bán đắt hàng thật đấy. Xung quanh đây có rất nhiều nữ công nhân, cô bán hàng thế này nhất định sẽ bán rất chạy.”
“Mượn lời hay của ông nhé, ngày mai tôi sẽ thuê bàn của ông nữa.”
“Được mà, được mà.”
Ông chủ lập tức cười ha hả, ông ta cũng có thể kiếm tiền, đương nhiên cũng không có gì không vui.
Khương Ngư thu dọn đồ đạc ra về, vì kiếm được tiền nên tâm tình Khương Ngư rất tốt, cô sờ sờ túi, đoán chừng cũng phải mười mấy hai mươi đồng. Nghĩ vậy, cô lập tức bước nhanh hơn.
Về đến nhà thì phát hiện Hoắc Diên Xuyên đã trở về, bởi vì chuyện của Chu Thiệu nên Khương Ngư không muốn nói chuyện với Hoắc Diên Xuyên. Đang định bước vào thì Hoắc Diên Xuyên đã chặn lại ở cửa.
”Khương Ngư, cô đi đâu thế?”
”Sao hả, tôi không thể ra ngoài được à?”
Tâm tình Khương Ngư vốn rất tốt, nhưng khi nghe giọng điệu chất vấn của Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư lập tức có chút khó chịu.
Hoắc Diên Xuyên cũng ý thức được giọng điệu của mình không tốt lắm, nhưng đúng là anh cũng đang sốt ruột. Bởi vì mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, cũng đã mấy ngày không để ý đến Khương Ngư. Nhưng hôm nay khi về đến nhà lại không thấy Khương Ngư ở trong nhà, anh rất lo lắng, sợ Khương Ngư xảy ra chuyện gì hay là bỏ đi.
“Xin lỗi, giọng điệu của tôi không tốt lắm. Nhưng mà Khương Ngư, nếu như cô đi ra ngoài thì có thể nói cho tôi một tiếng được không, tôi sẽ lo lắng.”
Những lời này của Hoắc Diên Xuyên vừa ra khỏi miệng, Khương Ngư lập tức ngẩn người, không tin vào tai mình. Hoắc Diên Xuyên có biết mình đang nói gì không thế?
Lo lắng cho mình sao? Anh không phát sốt à? Hay là uống nhầm thuốc rồi?
Thấy Khương Ngư nghi hoặc nhìn mình, Hoắc Diên Xuyên cũng có chút không được tự nhiên hắng giọng.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đã nói với cô là anh coi cô như em gái của mình. Nếu Tú Tú không nói một lời mà biến mất thì tôi cũng sẽ lo lắng như vậy, chuyện này rất bình thường.”
Khương Ngư gật đầu, thế mới đúng chứ, làm sao cô lại quên rồi? Hoắc Diên Xuyên đã nói anh ấy coi mình như em gái, mà người này có thể coi là chính nhân quân tử, nếu như mình thật sự xảy ra chuyện cũng không đến mức thấy chết không cứu, nói không chừng trong lòng còn thấy áy náy nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Ngư không còn tức giận như trước nữa.
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi. Lần sau tôi đi ra ngoài sẽ báo cho anh một tiếng.”
Hoắc Diên Xuyên thấy thái độ Khương Ngư đã dịu lại, đương nhiên sẽ không níu kéo nữa, gật đầu.
“Ừm, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô đi ra ngoài là làm gì?”
“Tôi đi ra ngoài bán vài thứ.”
Khương Ngư không giấu giếm, chủ yếu là bởi vì cô không giấu được, dù sao chuyện cô làm xà phòng thơm thì Hoắc Diên Xuyên cũng biết. Trước đó cô cũng đã nói với anh là cô muốn làm ăn rồi.
Hoắc Diên Xuyên nghe vậy, bình tĩnh liếc nhìn Khương Ngư.
”À, vậy sao? Vậy buôn bán thế nào rồi?”
”Không tệ lắm, đều bán hết rồi.”
Nói đến đây, tâm tình Khương Ngư tốt lên rất nhiều, nhìn Hoắc Diên Xuyên cũng không đến nỗi khó chịu.
Hoắc Diên Xuyên nhìn đôi mắt biết cười của Khương Ngư, trong lòng chợt rung động, trong ánh mắt của cô bé lúc này có hưng phấn, có hy vọng, nhưng ở trong đó đã không còn hình bóng của mình.
Không biết vì sao trong lòng Hoắc Diên Xuyên chợt thấy nhói đau.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, cũng không nhắc lại chuyện yêu cầu Khương Ngư xin lỗi Chu Thiệu, hai người tạm thời khôi phục lại quan hệ trước đây.
Khương Ngư thậm chí còn chăm chút cho khẩu vị của Hoắc Diên Xuyên lần đầu tiên, làm cho anh mấy cái bánh ngọt nho nhỏ. Đúng vậy, bề ngoài Hoắc Diên Xuyên tuy lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng anh lại rất thích ăn đồ ngọt.